Sau khi xuống máy bay, Giản Thành đến đón họ.
Cố Nhiễm Nhiễm xuống xe khi đến trung tâm thành phố.
Đường Tâm Nhan gọi cho thím Xuân và biết được rằng mẹ cô đã xuất viện và trở về căn hộ nơi bà đã sống một thời gian trước.
Trước khi lên máy bay, Mặc Trì Uý đã gọi cho Giản Thành và nhờ anh ta mua một món quà.
Giản Thành lái xe đến khu cộng đồng, Mặc Trì Uý một tay cầm túi quà, tay kia nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan, thấy cô do dự, anh dừng lại: “Em không muốn anh đi gặp mẹ với em sao?”
Mặc dù anh đã gặp mẹ cô trong bệnh viện, nhưng đó là lúc mẹ cô bị ốm và tinh thần không tốt.
Đó là lần đầu tiên anh gặp mẹ cô lúc bà tỉnh táo.
Cô chưa bao giờ có cơ hội để nói với mẹ rằng cô đã kết hôn với anh ấy.
Kết hôn là một sự kiện trọng đại trong đời, cô kết hôn hai lần mà không hề bàn bạc với mẹ.
Tất nhiên, cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Tư Thần do mẹ và cha cô quyết định từ khi cô còn là một đứa trẻ.
Đôi mi dài run rẩy, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu như giếng cổ của người đàn ông, thì thào nói: “Mẹ em vẫn chưa biết chuyện kết hôn của chúng ta…”
Mặc Trì Uý mỉm cười, dùng lòng bàn tay to siết chặt những ngón tay mảnh khảnh của cô: “Đừng lo lắng, lần đầu tiên gặp mẹ, anh sẽ cố gắng tạo cho bà ấy ấn tượng tốt.”
Nghe những gì anh nói, cô cười khúc khích: “Em nghĩ mẹ em sẽ thích anh thôi, nhưng bà đã nhìn Phó Tư Thần lớn lên. Vì những lí do đó, bà có thể đề cập đến Phó Tư Thần. Tới lúc đó anh đừng bận tâm.”
Mặc Trì Uý ánh mắt tối sầm lại nhìn nàng: “Nhắc tới Phó Tư Thần, anh cũng muốn cảm tạ hắn ta vì đã không trân trọng em lúc đầu.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Hai người bước đến cửa đơn vị, nắm tay nhau, đi đến cửa, vì đây là chung cư kiểu cũ nên nhiều người hàng xóm đều biết gia đình của Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan tay trong tay cùng một người đàn ông cao to, đẹp trai và lãnh đạm, những người hàng xóm tò mò và bàn tán không khỏi bước tới chào hỏi.
Mặc Trì Uý thuộc loại người cực kỳ lạnh lùng, nếu là người xa lạ, anh thường sẽ không để ý, nhưng khi đến đây, hàng xóm chào hỏi đều nhẹ nhàng gật đầu, không trực tiếp bỏ qua.
Hai người ra khỏi thang máy, đi tới cửa, Đường Tân Nhan vừa định lấy chìa khóa mở cửa, cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Thím Xuân đang định mang rác đi ra, thấy Đường Tâm Nhan đi tới, bà cười nói: “Con về rồi.” Nói xong, bà lại gật đầu với Mặc Trì Uý: “Dì.”
“Thím Xuân, mẹ con đâu?”
“Phu nhân đang cầm di ảnh của ông chủ, ngồi trong phòng ngủ cùng ông ấy tán gẫu!”
Sau khi thím Xuân đi vứt rác, Đường Tâm Nhan kéo Mặc Trì Uý vào nhà.
“Trì Uý, anh nghỉ ngơi trên sô pha trước, em sẽ đi gọi mẹ…”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói xong, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, bà mặc một chiếc áo len màu xám, tóc buộc chéo, nét mặt vẫn rất dịu dàng và trang nghiêm, bà cầm bức di ảnh của cha Đường bước ra.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy mẹ mình rốt cuộc cũng giống như người bình thường, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng kích động, vừa định tiến lên ôm bà, nhưng bị hụt, bà đặt bức chân dung chỉnh tề xong, bà nghiêng đầu, và nhìn người đàn ông cao lớn uy nghiêm đang đứng trong phòng khách..
Ánh mắt dò xét của Liễu Nguyệt lướt qua thân thể Mặc Trì Uý.
Nét mặt tuấn tú, khôi ngô, dáng người cao thẳng.
Khí chất lạnh lùng cao quý, thoạt nhìn là có thể nhìn ra là người giới kinh doanh quyền quý, dồi dào trí lực.
Đối diện với ánh mắt của bà, anh không hề có chút hoảng sợ hay khó chịu, sự sâu sắc của cùng chân mày toát ra được sự điềm tĩnh kiên định mà những người đồng trang lứa không có được.
Anh chủ động chào bà: “Mẹ ơi, con là chồng của Tâm Nhan, Mặc Trì Uý.”