Trong xe hơi.
Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở ghế lái phụ, Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Uý ngồi ở phía sau.
Đường Tâm Nhan dùng khóe mắt nhìn người đàn ông đẹp trai có góc cạnh sắc bén ngồi bên cạnh, mặc dù cô với anh ta đã đạt với một mối quan hệ mật thiết, cũng đã có con với nhau, nhưng cô ấy vẫn không thể nhìn thấu được anh ta, không nhìn thấu được trái tim của anh ta, càng không nhìn thấu được anh ta đang nghĩ gì.
Trong mắt cô, anh vẫn như một bí ẩn cần được khám phá và giải mã.
Có một tiếng rung từ điện thoại của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, là Trì Chi Hành gọi đến.
Anh tiếp tục cầm điện thoại trong lòng bàn tay, gần như không dừng lại mà trực tiếp ấn nút trả lời.
Chất lượng điện thoại của anh ấy quá tốt, mặc dù ngồi bên cạnh anh nhưng cô ấy không thể nghe thấy Trì Chi Hành nói gì ở đầu dây bên kia.
Chỉ có thể thấy được vẻ mặt của Mặc Trì Uý càng ngày càng lạnh lùng và nặng nề.
“Được, tôi sẽ liên lạc bên đó.”
Từ đầu đến cuối, cô chỉ nghe thấy anh nói một lời như vậy.
Sau khi anh cúp máy, cô không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Anh nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia phức tạp: “Không có chuyện gì cả.”
Không có gì không có gì, cô ấy hỏi anh ta cái gì, thì anh ấy sẽ luôn trả lời rằng không có gì.
Nếu cô hỏi anh có phải anh đã ra ngoài vào nửa đêm qua hay không, anh sẽ cho cô một câu trả lời giống thật mà lại không thật!
Nhắm mắt lại, cô tự nhủ không được tức giận. Tâm trạng dao động sẽ chỉ ảnh hưởng đến trẻ.
Trong xe rất yên tĩnh, Cố Nhiễm Nhiễm yên lặng quay đầu liếc nhìn hai người ở hàng ghế sau.
Hai người này dường như có chuyện gì đó trong lòng!
Tuy rằng tổng giám đốc Mặc không lộ một chút gì bất thường, nhưng từ sắc mặt cô ấy có thể nhìn thấy được tâm trạng của cô ấy đang không được tốt, mà anh ta cũng không an ủi, cứ ngồi im một chỗ sắc mặt lạnh lùng, giấu kín như bưng.
Cố Nhiễm Nhiễm cắn môi, cô lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Đường Tâm Nhan.
――Có phải những lời tôi nói lúc sáng đã làm cô phiền không? Tối qua tôi uống rất nhiều rượu, có lẽ tôi đã thực sự bị hoa mắt.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy tin nhắn nhưng cô ấy không trả lời, cô ấy ngẩng đầu lên và lắc đầu với Cố Nhiễm Nhiễm, ra hiệu cho cô ấy đừng nghĩ về nó.
Đến sân bay, Cố Nhiễm Nhiễm đi đổi thẻ lên máy bay, còn Đường Tâm Nhan vào phòng vệ sinh.
Mặc Trì Uý đi cùng cô đến cửa nhà vệ sinh.
Từ phòng tắm đi ra, cô không thấy Mặc Trì Uý ở cửa, nhìn quanh, liền thấy anh ở một góc tương đối yên tĩnh.
Bây giờ anh ấy đang gọi điện thoại.
Cô nhẹ nhàng bước tới.
“Tôi đã liên hệ với bác sĩ ở nước Mỹ. Cậu sẽ giúp đưa cô ấy đến bệnh viện của Tiểu Nghê. Cô ấy rất quan trọng và không được phép xảy ra sai sót.”
Giọng anh trầm và lạnh, với một giọng điệu không thể chen vào được.
Đường Tâm Nhan định đến gần anh ta, nhưng cô cảm thấy ớn lạnh vì luồng khí lạnh phát ra từ người anh ta, hệt một con chim săn mồi.
Cô mím môi, vừa định quay người rời đi, anh đột nhiên quay đầu nhìn lại và nhìn thấy cô.
Đôi mắt sâu thẳm trở nên sâu hơn: “Tâm Nhan!”
Đường Tâm Nhan không còn cách nào khác, đành phải cắn răng quay người đối mặt với hắn, nước da của hắn thâm trầm, rất khác với người ở trên giường lúc nào cũng muốn đem cô ra để giày vò, lúc này anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, tạo cảm giác vô cùng xa cách.
“Anh ra khỏi phòng vệ sinh không thấy em, tìm một vòng mới tìm thấy em…”
Anh mím chặt môi mỏng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không đáy tự như một cái giếng sâu hoắm, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Không sao, đi thôi!”
Đường Tân Nhan nhìn khuôn mặt sắc lạnh của anh, nhất thời nghĩ anh sẽ trách cô vì cô nghe trộm điện thoại của anh.
Nhưng thật ra cô ấy không nghe thấy gì cả, chỉ nghe được một câu, ‘Cô ấy rất quan trọng, đừng để xảy ra sai sót.
Cô ấy không biết rằng chữ cậu đó là nam hay là nữ?