Cô không ngừng thẹn đỏ mặt, hai bàn tay che lấy cơ thể nhưng rất nhanh lại bị anh kéo ra.
“Tắt, tắt đèn.”
Những đầu ngón tay thô ráp của Mặc Trì Úy chậm rãi từ khuôn mặt trắng nõn của cô tìm tới nơi xương quai xanh, giọng nói của anh khô khan: “Không cần tắt, rất đẹp――”
Đôi hàng mi tinh mịn của Đường Tâm Nhân cong vút, nhẹ rung tựa như cánh bướm rung rinh, run rẩy không ngừng: “Em muốn tắt…”
Cô chưa kịp nói hết lời, đôi môi đã lại bị anh chặn lại một cách kiên quyết.
Hơi thở trong trẻo của anh ập tới, cô rất nhanh liền mơ màng đầu óc chuyển hướng, cũng quên mất một chuyện là phải tắt đèn.
Hai tay cô giữ chặt cánh tay anh, đầu ngón tay chạm vào bắp thịt cứng ngắc, hơi thở cô cũng trở nên gấp gáp và không ổn định.
Lòng bàn tay to lớn của anh đặt ở trên bụng dưới của cô một lúc, sau đó mới chậm rãi hướng lên trên.
“Mặc Trì Úy…”
Cô vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có chút kích động và khao khát, cơ dưới môi và ngón tay của anh, đã biến thành một vũng nước.
Nụ hôn của anh, dọc theo bờ môi cô, dần dần tới đáy tai.
Cô ngượng ngùng siết chặt tấm trải giường dưới người, cơ thể cô rùng mạnh từng chập.
Anh xé áo choàng tắm trên người cô, mặt cô càng nóng hơn, cô kéo lấy chiếc chăn, cố gắng che đi cơ thể phía dưới, nhưng anh lại không hề chiều theo ý cô, giằng lấy chiếc chăn vứt sang một bên.
Đầu ngón tay thô ráp của anh tự do lang thang trên da thịt cô, như mang theo dòng điện khiến tứ chi cô tê dại.
Đường Tâm Nhân luôn cảm thấy bản thân ở phương diện này không được coi là mạnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng, nhưng khi bị hơi thở nội tiết mạnh của anh kích thích, cô cũng trở nên khó kiềm chế…
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, anh cong vành tai của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo về phía chiếc khăn tắm đang buộc ở bụng.
Cô không tình nguyện, anh lại càng giữ chặt tay cô không buông.
Quay đi quay lại khăn tắm đã bị tụt xuống.
Cô liếc nhìn anh, hai má đỏ bừng trong chốc lát như sắp chảy máu.
“Mặc, Mặc Trì Úy, em sợ…”
Mặc Trì Úy lại ngậm lấy đôi môi cô, mồ hôi lăn dài trên trán, hiện tại cô đang mang thai, anh không thể bỏ qua cảm xúc của cô, anh nhẫn nại hôn cô, dỗ dành cô…
“Đừng sợ, em, sẽ không đau đâu…”
Đường Tâm Nhân nhìn vẻ mặt căng thẳng và mồ hôi không ngừng lăn ra của anh, cô khe khẽ um một tiếng.
Anh đưa bờ vai tới bên miệng cô: “Đau thì em cắn nhé.”
Anh biết cô đã chuẩn bị rồi, không do dự thêm chút nào nữa, eo bụng, rất dứt khoát.
Đôi tay cô ghì chặt lên người anh tạo thành những vết đỏ dài trên lưng, cùng lúc đó cũng mở miệng, cắn chặt bờ vai anh.
Cô không biết rằng thuốc Đông y của tối hôm đó rốt cuộc là cảm giác như thế nào, nhưng hiện tại, cô thật sự rất đau…
Trong hốc mắt, có chút nước đọng trên tựa như sương, cô thút thít nói: “Đau quá… Mặc Trì Úy, không muốn đâu… Anh mau ra đi…”
Cô thật sự rất đau, nước mắt và mồ hôi cùng một lúc đều rơi xuống.
Mặc Trì Úy dừng lại một chút, anh cúi thấp đầu, hôn lên môi cô thêm một lần nữa, nhẫn nại dỗ dành an ủi cô: “Mới bắt đầu sẽ như thế này, anh cũng đau.”
“Anh lừa người――”
“Không có, anh có lừa em đâu.”
“Em không biết, em không cần nữa…”
Gân xanh trên trán Mặc Trì Úy bị kiềm chế nổi hết cả lên: “Đừng làm loạn.”
“Em không đó, anh cũng đã nói rồi, sẽ không ép bức em mà…”
Cô không hợp tác, khiến cho người vốn không có kinh nghiệm gì trong phương diện này là anh, không chịu nổi sự kích thích, trong một phút không kiềm chế được, anh đã đầu hàng từ bỏ.
Thời gian có một vài giây bỗng tĩnh mịch, Đường Tâm Nhan không thấy anh nhúc nhích nữa, cô chớp chớp mắt: “Anh…”
Cô không ngờ rằng, anh lại nhanh như vậy.
Sắc mặt Mặc Trì Úy tương đối âm u, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ nào đó, anh cảm thấy như bị áp bức và lăng nhục, làm mất đi sự tôn nghiêm của người đàn ông.
Anh mím chặt đôi môi mỏng, gương mặt lạnh lùng như nước bước vào phòng tắm.