Đi được mấy bước thì chàng trai trẻ đã để cô với Cố Nhiễm Nhiễm làm cổ động viên kia ôm một con búp bê vải size XXL bước đến trước mặt cô: “Người đẹp, cái này là do anh Mặc đã thắng cuộc thi tặng cho cô.”
Đường Tâm Nhan: “…” Tặng cho cô?
Chàng trai trẻ kia thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Đường Tâm Nhan thì anh ấy cười gật đầu: “Đúng vậy, cô là bà Mặc đúng không?”
Đường Tâm Nhan: “…”
Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan ngạc nhiên đến hóa ngốc luôn rồi thì vội vàng nhận con búp bê vải giúp cô, cười nói với chàng trai trẻ: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Cố Nhiễm Nhiễm lấy khuỷu tay chọc vào Đường Tâm Nhan, ánh mắt ấm áp nói: “Giám đốc Mặc còn đi thi vì cậu nữa cơ đấy.”
Nói thật thì Đường Tâm Nhan cũng ngu ngơ không hiểu gì.
Hóa ra anh không phải đưa người phụ nữ khác đi nghỉ phép mà là vì cô nên mới tới đây sao?
Cô vội vàng quay người lại tìm kiếm bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Nhưng trong biển người mênh mông như vậy thì ở đâu mới có tung tích của anh?
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ vào đầu con búp bê vải, cười rạng rỡ nói: “Anh ấy đã vì cậu mà đến đây rồi thì chắc chắn chút nữa sẽ đi tìm cậu thôi. Chúng ta về khách sạn ăn tối trước đi!”
“Được.”
Cúi đầu xuống nhìn con búp bê vai trong ngực, trong lòng cô càng lúc càng thấy ngọt ngào.
Từ nhỏ cô đã thích thú nhồi bông rồi, lúc trước khi bố cô vẫn còn sống đã mua cho cô rất nhiều rồi đặt trong phòng ngủ …
Sau đó, trong nhà xảy ra chuyện, cô cũng không còn động đến những thứ này nữa.
Không biết làm sao anh biết được sở thích này của cô, cô khịt khịt mũi, vành mắt hơi ẩm ướt.
Nhà hàng Tây của khách sạn.
Đường Tâm Nhan với Cố Nhiễm Nhiễm đã bị ngạc nhiên ngay khi vừa bước vào. Sân khấu ở giữa được trang trí bằng những bông hoa hồng thành một dải lớn, khiến người khác có cảm giác như đang được đắm mình trong biển hoa vậy. Đến cả những cột nhà trong nhà hàng cũng được trang trí thành những cây cột lớn ngập tràn hoa tươi.
Chiếc đèn chùm tơ rua được treo trên trần nhà vừa lộng lẫy vừa xa hoa với vô số viên thạch anh trắng pha lê Swarovski, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một lâu đài trong mơ vậy.
Ở một góc trên sân khấu còn có một ban nhạc mặc lễ phục đang ngồi đó. Lúc Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm bước vào thì họ kéo lên những bản nhạc du dương.
Đường Tâm Nhan với Cố Nhiễm Nhiễm ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng vô cùng nghi ngờ, có phải là ai đang muốn tổ chức tiệc cưới và họ đã đi nhầm chỗ rồi hay không?
Vừa định đi ra ngoài thì cửa kính của nhà hàng đột nhiên đóng lại, ánh đèn sáng chói cũng vụt tắt trong nháy mắt, bên trong nhà hàng biến thành một mảnh đen kịt.
Những khách hàng đang dùng bữa cũng không thốt lên một tiếng bất ngờ nào, nhưng Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm lại bị dọa sợ một phen.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan nhỏ giọng hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay cô, đưa mắt nhìn xung quanh. Mặc dù không nhìn rõ được nhưng cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn chăm chú vào cô ấy và Đường Tâm Nhan: “Không biết nữa!”
Bỗng nhiên có một ánh đèn chiếu lên người Đường Tâm Nhan.
Cố Nhiễm Nhiễm bị ai đó ở đằng sau kéo lại, cô ấy vừa định hét toáng lên thì đã bị người đó bịt miệng lại: “Suỵt!”
Nghe thấy giọng của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm cau chặt mày: “Các người…”
“Đừng lên tiếng!”
Cố Nhiễm Nhiễm dường như đã nhận ra được điều gì đó nên đã biết điều mà ngậm miệng lại.
“Tâm Nhan.”
Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên trong nhà hàng đang yên tĩnh, đó là một giọng nam mà Đường Tâm Nhan rất quen thuộc.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của anh vang lên trong nhà hàng, Đường Tâm Nhan vô cùng sửng sốt, trong đôi mắt trong veo xinh đẹp như quả hạnh lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Anh là một người ăn nói vụng về, từ trước tới nay cũng chưa từng nói lời nào dễ nghe cả… Ừm, đến cả niềm vui bất ngờ này cũng là do Trì Chi Hành nghĩ giúp anh…”
Nghe anh nói như vậy, Đường Tâm Nhan vừa muốn khóc vừa muốn khóc.
Một tay cô ôm con búp bê vải, một tay bịt miệng lại. Mặc kệ ánh đèn đang chiếu lên người cô biến cô trở thành người chói mắt nhất trong nhà hàng.
“Chúng ta tính ra chỉ là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng thôi, lúc đó em không cam tâm tình nguyện mà gả cho anh…”