Nằm trên giường, Đường Tâm Nhan lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
Bây giờ anh đến sàn nhà cũng có thể ngủ được, dễ dàng chịu ức hiếp như vậy, cô có được tính là sinh con được nhờ không?
Đứa trẻ này đến quá đột nhiên, cô vốn dĩ cũng không định có con sớm như vậy!
Bây giờ cô mới bắt đầu sự nghiệp, đây không phải thời điểm tốt nhất để có con.
Nhưng sau khi cô biết đây là con của anh, lại không nỡ phá bỏ.
Mở mắt ra, cô liếc nhìn người đàn ông đang nằm dưới sàn. Cũng không biết anh đã ngủ hay chưa, nghe hơi thở của anh khá đều đặn.
Đường Tâm Nhan ban ngày ngủ rồi, vậy nên không ngủ được nữa.
Giờ đây cô cực kỳ muốn ăn cháo của Hạ Ký, mận chua ở Quả Viên Ốc.
“Tâm Nhan”
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, cô trả lời bâng quơ một tiếng.
“Em sao vậy?”
Tất nhiên Đường Tâm Nhan sẽ không nói cho anh biết rằng cô đang thèm ăn gì đó: “Không có gì.”
“Vẫn đang giận anh sao?”
Đường Tâm Nhan hừ một tiếng.
“Em muốn ăn gì, anh đi mua cho em.”
Đường Tâm Nhan ngây ra một lúc, cô mở to mắt, nhìn hình dáng anh mơ hồ ở trên sàn, hai má có chút nóng lên: “Sao anh biết tôi muốn ăn gì đó?”
“Nghe thấy tiếng em nuốt nước bọt rồi.”
Cô ngượng ngùng thè lưỡi: “Đều nghe thấy hết sao?”
Anh từ dưới sàn nhà đứng dậy, từ trong tủ lấy áo sơ mi và quần tây mặc vào: “Em muốn ăn gì nào?”
Đường Tâm Nhan nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài đến một ngôi sao cũng không có, cô lắc đầu: “Thôi bỏ đi, bên ngoài hình như đang mưa rồi.”
“Không sao” Anh đóng cúc áo sơ mi xong, đi đến bên giường, anh cúi mắt nhìn cô: “Kể cả có tuyết rơi anh cũng mua về cho em.”
Anh không ngừng hỏi cô, cô chỉ có thể nói cho anh biết muốn ăn thứ gì: “Hà Kỳ cách Cẩm Tú Viên khá xa đấy, anh đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Mặc Trì Úy gật đầu, muốn hôn lên môi cô một nụ hôn, cô nghiêng đầu sang một bên, nụ hôn của anh rơi trên má cô.
“Đừng tưởng dùng đồ ăn để hối lộ tôi, tôi không tha thứ cho anh dễ dàng vậy đâu.” Nói là như vậy, nhưng với anh, thực ra cô đã tha thứ bảy tám phần rồi.
Dự đoán rằng nếu cô có thể ăn được đồ ăn mà cô muốn, chắc sẽ hoàn toàn tha thứ thôi.
Mặc Trì Úy mang theo hộp giữ nhiệt, lái xe đến Hà Kỳ.
Từ Cẩm Tú Viên đi sang, mất khoảng 30 phút.
Ban đêm xe không nhiều, anh đi với tốc độ nhanh nhất, đi như tên bắn.
Mua cháo xong, anh lại đến Quả Viên Ốc mua mận.
Quả Viên Ốc nằm trong một con hẻm nhỏ, chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua.
Sau khi mua xong anh khởi động động cơ, lái xe ra khỏi hẻm nhỏ, đi đến ngã ba bên cạnh, bất ngờ có một chiếc xe địa hình màu đen lao ra.
Chiếc xe địa hình này lao với tốc độ cực nhanh, chân ga như thể bị hạ đến mức thấp nhất, trực tiếp tông thẳng vào anh.
Nếu như rẽ sang, thì sẽ đâm trực diện vào chiếc xe đó.
Thấy tình hình không ổn, Mặc Trì Úy nhanh chóng lùi xe, lại lần nữa lái xe vào trong hẻm.
Chiếc xe rẽ sang một bên, cũng đi vào trong hẻm.
Do anh đi ngược, chiếc xe đi vào hẻm nhỏ, vừa rẽ, chiếc xe địa hình kia liền hung hăng lao đến.
“Rầm“ một tiếng, Mặc Trì Úy chỉ cảm thấy chiếc xe chấn động mạnh, đuôi xe bị đâm trúng.
Mặc Trì Úy lạnh mặt, gắng hết sức đánh tay lái, nến như không khống chế tốt, chiếc xe sẽ đâm vào nhà bên cạnh, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Bánh xe và mặt đất không ngừng phát ra những tiếng ma sát chói tai, Mặc Trì Úy không hề hoảng loạn, anh liều mình lái xe, lại ra khỏi con hẻm nhỏ lần nữa.
Hai chiếc xe lại sắp lần nữa đụng vào nhau, Mặc Trì Úy gia tăng tốc độ, đạp mạnh chân ga.
Ra đến đường lớn, Mặc Trì Úy liếc nhìn gương chiếu hậu, chiếc xe kia đã quay đầu rời đi rồi.
Tầm mắt đột nhiên bị chất lỏng ấm nóng che phủ, đầu đau đớn phồng lên, Mặc Trì Úy giơ tay, sờ vào trán.
Trên đầu ngón tay, đều là máu tươi.