Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe, anh nhếch đôi môi mỏng, âm thanh khàn và nhỏ lộ ra nét dịu dàng: “Anh nghĩ là em biết.”
“Tôi không biết!” Đường Tâm Nhan nghĩ đến việc mình suýt chút nữa giết chết giọt máu của mình, cô buồn đến mức kích động: “Rõ ràng anh biết đêm đó tôi trúng thuốc, đầu óc không tỉnh táo, anh là một người quân tử, tại sao anh còn đụng chạm tôi? Anh có biết là, vì chuyện này, trái tim tôi phải chịu bao nhiêu dày vò, bao nhiêu đau khổ không?”
Mặc Trì Úy hơi biến sắc: “Không đụng chạm em thì em và Phó Tư Thần có thể tiếp tục duy trì hôn nhân sao? Em đừng quên, là anh ta đã tính kế với em!”
Đường Tâm Nhan trừng mắt nhìn anh: “Dù sao thì chuyện này, tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh!”
“Em vẫn còn muốn ly hôn?” Sắc mặt anh ngày càng nặng nề, hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh như muốn đóng băng cả không khí: “Bây giờ em đã mang thai, đến nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Đường Tâm Nhan quay gương mặt nhỏ nhắn ra ngoài cửa sổ xe, không muốn nhìn anh nữa.
Nhìn cảnh đường phố lướt qua trong chớp nháy, đột nhiên có chút tức giận, nhưng cô cũng cảm thấy toàn thân như sống lại.
Tâm trạng trở nên tốt hơn, cảnh vật nhìn thấy, tự nhiên cũng cảm thấy đẹp hơn, không còn là một mảng tối tăm nữa.
Người đàn ông ngồi bên cạnh không dám lại gần cô, vẫn đang cau mày nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của cô.
Vốn dĩ có con, là một điều vô cùng hạnh phúc, nhưng bọn họ bây giờ…
Anh cảm thấy bản thân cũng rất oan uổng, anh không hề biết cô tưởng anh là người đàn ông khác, còn luôn vì chuyện đó mà cảm thấy không xứng với anh?
Nhưng mà suy cho cùng cũng là lỗi của anh, đêm đó thuốc phát huy tác dụng, vội vàng muốn cô, không dùng biện pháp gì, thời gian đầu sau khi kết hôn cũng không nói cho cô biết.
Ánh mắt anh trầm ngâm, từ trên mặt cô, chuyển xuống chiếc bụng phẳng lì của cô.
Trong đó…Thực sự có con của anh sao?
Anh phải làm bố sao?
Ánh mắt anh vừa thâm trầm vừa phức tạp, hận không thể chui vào trong bụng cô, nhìn xem trong đó có phải có máu mủ ruột thịt của anh hay không.
Chiếc xe dừng ở bên dưới tòa nhà xa hoa, Mặc Trì Úy xuống xe trước, anh đích thân mở cửa xe cho Đường Tâm Nhan.
Anh đưa cánh tay dài ra, muốn ôm cô xuống xe.
Đường Tâm Nhan trừng mắt nhìn anh, hất tay anh ra: “Tôi tự đi được.”
Mặc Trì Úy không muốn làm cô bực mình, mím môi tránh sang một bên.
Hai người một trước một sau lên lầu.
Anh vẫn luôn đứng sau cô, bảo vệ cô, sợ cô đi không vững sẽ bị ngã hoặc va đập vào đâu đó, bộ dạng dè dặt cẩn thận của anh, khiến tâm trạng cô vô cớ mà tốt hơn.
Nhưng cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
Đi đến căn hộ, Mặc Trì Úy đích thân vào bếp, thay cô nấu rất nhiều món ăn bổ dưỡng và ngon miệng.
Thím Vương biết được Đường Tâm Nhan mang thai, bà cũng vui mừng không ngớt.
Một người ở như bà, nhìn thấy bọn họ hợp rồi lại tan, bà cảm thấy như sắp lên cơn đau tim vậy. Bây giờ có con rồi, hai người nên ổn định đi thôi!
Ăn cơm xong, Mặc Trì Úy cũng không đến công ty, anh ở nhà cùng cô.
Mấy ngày này thần kinh cô căng thẳng, bây giờ mới nhẹ nhõm một chút, toàn thân hiện lên nét mệt mỏi, nằm trên ghế sô pha, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Mặc Trì Úy đi đến bên cạnh cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa bụng cô, khuôn mặt lạnh lùng, biến thành dịu dàng, ánh mắt sâu chứa đầy cưng chiều và vui sướng mà thậm chí bản thân anh cũng không nhận ra.
Anh nhẹ nhàng ôm cô lên giường, rồi đi vào phòng làm việc.
Sau khi gửi video đi, sau khi bên kia nhận được, anh trầm giọng nói: “Đại ca, có chút việc em muốn anh nhờ giúp đỡ.”
Bên kia màn hình là một người đàn ông anh tuấn nhưng tàn khốc: “Người nào?”
“Cử mật vệ của anh, giúp em tìm tung tích của Bạch Chỉ.”
“Cô ấy đã mất tích mấy năm rồi, nói không chừng đã…”
“Nhất định phải giúp em tìm bằng được cô ấy!”
Phong Tiêu hơi nhíu mày: “Cậu vẫn chưa quên được cô ấy à?”
Mặc Trì Úy nhếch môi: “Em sắp làm bố rồi anh ạ, chỉ có tìm thấy Bạch Chỉ, con của em và Tiểu Nghê mới có thể đồng thời sống sót.”