Mặc Trì Úy vẻ mặt u ám, lao nhanh như sao băng đến trước mặt bác sĩ gây mê, siết chặt tay bà ấy, giật lấy kim tiêm trên tay bà, ném vào thùng rác một cách chính xác.
“Vừa rồi đã tiêm thuốc mê vào chưa?” Anh hỏi với vẻ mặt tối sầm.
Bác sĩ gây mê nhìn thấy vẻ mặt như từ chỗ chết về của anh, không ngừng kinh hãi lắc đầu: “Vẫn chưa…”
Hai mắt Mặc Trì Úy nặng nề khóe môi mím chặt, anh chuyển ánh nhìn sang người phụ nữ sợ hãi không kém nằm trên bàn mổ, cúi người, vươn cánh tay dài, trực tiếp ôm cô dạy.
Bác sĩ gây mê vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Này anh, cô ấy có làm phẫu thuật nữa không?”
“Không làm nữa!”
Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đứng ở cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy Mặc Trì Úy lạnh lùng ôm Đường Tâm Nhan ra ngoài, hai người mỗi người một vẻ.
Trì Chi Hành thở phào nhẹ nhõm, phỏng đoán của anh ta có lẽ đúng rồi.
Cố Nhiễm Nhiễm vẫn còn có chút mơ hồ không rõ. Tâm Nhan không phải từng nói là cô ấy mang thai con của người đàn ông khác sao? Mặc Trì Úy xem ra khá là căng thẳng rồi!
Cố Nhiễm Nhiễm đang muốn đi theo, Trì Chi Hành đã giơ tay kéo cô lại: “May mà cô ấy vẫn chưa kịp làm phẫu thuật, nếu không anh Tư nhất định sẽ không tha cho cô tội tiếp tay làm bậy đâu.”
Cố Nhiễm Nhiễm: “…”
Sau khi Mặc Trì Úy thả Đường Tâm Nhan vào xe, liền bảo tài xế xuống xe.
Trong chiếc xe hơi không rộng rãi, bầu không khí lạnh lẽo cứng đờ.
Đường Tâm Nhan từ từ hoàn hồn, nhìn người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng hung dữ như quỷ Satan, cô nuốt nước bọt: “Anh… Biết hết rồi?”
Biết cô mang thai rồi, vậy cũng biết chuyện cô mang thai đứa con của người đàn ông khác ư?
Hai tay cô vặn chặt vào nhau, cụp mắt xuống, đôi mắt bình thường sáng ngời nay ẩn một lớp bi thương: “Anh đã biết tôi như vậy không thể chấp nhận nổi rồi, còn ôm tôi đi làm gì, là muốn làm nhục tôi sao?”
Mặc Trì Úy nắm hai tay thành nắm đấm, xương khớp nghe giòn tan, sắc mặt càng lúc càng ảm đạm. nhìn đôi mắt cô chăm chú như hồ nước đóng băng nghìn năm, giống như muốn đóng băng cô lại: “Em có thai tại sao không nói cho tôi biết? Nếu như không phải tôi đến đây kịp thời, thì em sẽ bỏ đứa bé này ư?”
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, cẩn thận lắng nghe, còn có chút run rẩy hoảng loạn.
Đường Tâm Nhan căng thẳng và sợ hãi đến cực độ, cô không hề chú ý đến sự khác lạ của anh, cô không dám nhìn vào đôi mắt anh, tiếng cô như muỗi kêu: “Nếu không tôi biết làm sao? Giữ lại thứ nghiệt chủng này, để anh nuôi ư? Coi như anh rộng lòng có thể chấp nhận, nhưng tôi thì không thể!”
“Bây giờ em chán ghét tôi như vậy ư, đến mang thai đứa con của tôi cũng muốn bỏ?” Hai mắt anh đỏ bừng, hận không thể bóp chết cô.
Đầu óc Đường Tâm Nhan quay cuồng một lúc, bình tĩnh lại, cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
Đôi môi đang mím chặt bắt đầu run rẩy, cô mở miệng ra: “Anh, anh nói gì cơ?”
Con của anh cũng muốn bỏ là sao?
Thực sự cô nghe không hiểu gì cả.
“Tôi nói, tại sao em lại nhẫn tâm bỏ đi đứa con của hai chúng ta?”
Bốp!
Mặc Trì Úy vừa dứt lời, khuôn mặt liền bị Đường Tâm Nhan tát cho một cái.
Tốc độ của cô quá nhanh, đến anh cũng không tránh kịp.
Bầu không khí trong xe, nháy mắt như ngưng tụ thành băng.
“Đứa con trong bụng tôi là của anh?” Hai mắt cô lập tức đỏ hoe: “Nói một cách khác, người đàn ông đụng chạm tôi, không phải người khác, mà là anh?”
Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy hơi nheo lại, không để ý đến nỗi đau đớn trên mặt, vẻ mặt u ám: “Sao, em mong là người khác?”
Đầu mũi Đường Tâm Nhan dâng đầy chua xót, hốc mắt sưng lên, cô đẩy cửa xe, bước ra ngoài.
Mặc Trì Úy đuổi theo cô, siết chặt cổ tay cô lại: “Đi đâu?”
Đường Tâm Nhan dùng lực hất tay anh ra: “Đừng chạm vào tôi, cũng đừng có đi theo tôi!”