“Bây giờ em vẫn chưa rõ, ngày mai em sẽ cho anh đáp án.”
Nghe lời cô nói mà hô hấp của anh như ngừng lại.
Anh với tay định mở đèn thì cô lại nắm lấy cánh tay anh: “Đừng mở đèn lên.”
Anh nghe ra được sự van nài trong lời cô nói.
Anh lặng người đi.
Cô lại không muốn gần anh đến mức độ này sao?
Phượng Cừ… Nghĩ tới gương mặt khôi ngô là người tình trong mộng của bao thiếu nữ cả trong lẫn ngoài nước, anh lại không khỏi cau mày.
Đường Tâm Nhan nhắm nghiền mắt, không nhìn thấy Mặc Trì Uý, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trên người anh.
Trong lòng cô vô cùng chua chát, người khác mang thai đều rất vui mừng kích động, còn cô chỉ có đau lòng và buồn tủi.
Năm cô mười mấy tuổi, nhà cô xảy ra chuyện, cô đã sớm biết lòng người ấm lạnh khó dò. Trước đây cô nghĩ nếu cô có được một đứa con, cô nhất định sẽ cho nó một tình yêu ấm áp nhất và một gia đình vẹn toàn nhất thế giới này.
Nhưng cô không ngờ đến kết quả lại thành ra thế này.
Mặc Trì Uý vẫn luôn nhìn chằm chằm gương mặt cô, hận một nỗi không thể khoét người cô ra.
Lúc bầu không khí im lặng đã kéo dài hơn cả tiếng đồng hồ, anh đột ngột cúi xuống, dùi khuôn mặt mình vào cổ cô.
Cô không đẩy anh ra, cũng không nhúc nhích.
Anh hôn lên từng tấc da cô khiến dòng nước nóng ấm không tự chủ mà tràn lên hốc mắt.
Cô cắn chặt răng, cố không để mình bật khóc.
Cô tham lam có được sự ấm áp từ anh là thế, nhưng mà…
Cô đã sớm mất đi tư cách có được nó rồi.
Anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn.
Khi nụ hôn của Mặc Trì Uý chạm đến môi cô, sự thờ ơ của cô làm anh khó chịu, bèn dùng sức hôn cô một cách thô lỗ và táo bạo.
Hình như cô không cảm thấy đau, như một con rối mặc anh tung hoành.
Một cảm giác bất lực sâu thẳm đột nhiên dâng lên trong cơ thể anh, anh vươn lòng bàn tay mình vào bộ đồ ngủ, dùng sức kéo mạnh bra của cô ra.
Tiếng vải bị xé rách giữa không gian yên tĩnh như một tiếng sét kéo cô quay về với thực tại, lúc này cô mới hít lấy một hơi, cảm thấy có chút đau đớn.
“Mặc Trì Uý, anh làm cái gì vậy?”
Mặc Trì Uý cười lạnh, đáp: “Em hỏi anh làm gì à? Làm em đó!”
Đồng tử Đường Tâm Nhan dãn ra, hét lên: “Anh cút ra!”
“Có phải vì anh không chạm vào em, khiến em cảm thấy trống rỗng mới nhìn trúng Phượng Cừ không?” Ban ngày anh hôn cô khiến cô buồn nôn đã khiến anh tức điên rồi, tối đến cô còn che chắn kỹ khiến anh không chạm vào được, còn không phủ nhận mình thích Phượng Cừ, cô muốn bức anh tức chết đúng không?
Lòng dạ Đường Tâm Nhan giờ như mớ bòng bong, nghe anh nói vậy càng thêm buồn bã và phiền não.
Cô giương đôi mắt đen tuyền và sắc lạnh nhìn anh, giọng nói đầy mệt mỏi và lạnh lùng: “Trong lòng anh em là loại phụ nữ đê tiện đến vậy sao? Yên tâm, cho dù em có lên giường với người đàn ông khác cũng là lúc chúng ta đã ly hôn rồi.”
Nghe hai từ “lên giường” kia, đồng tử của anh co rút lại, sau đó lại nghe được hai từ “ly hôn”, lông mày của anh lại cau lại, khuôn mặt tuấn tú kia như được phủ lên một tầng sương lạnh, u ám đến đáng sợ.
“Đường Tâm Nhan!”
“Không cần lớn tiếng như vậy, em nghe được.”
Anh nhìn dáng vẻ của cô như thể không muốn nói chuyện với anh thêm một phút giây nào nữa, đôi mắt anh như một thanh kiếm sắc bén phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng, muốn chém cô ra làm hai mảnh.
“Nếu như em có điều gì không hài lòng với anh thì cứ nói thẳng ra.”
Những chuyện xấu hổ như vậy làm sao cô có mặt mũi mà nói với anh chứ?
Cô nhắm chặt đôi mắt đỏ bừng kia, lại mở mắt ra, cả quá trình là một khoảng lặng chết người: “Em không có điều gì không hài lòng với anh cả, nếu có thì cũng là với chính bản thân em mà thôi. Em cảm thấy em không xứng với anh, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn em nhiều!”