Đường Tâm Nhan nặng nề bước vào bếp.
Thím Vương lấy thực phẩm từ tủ lạnh ra, bà định giúp Đường Tâm Nhan nhặt rau, nhưng cô lắc đầu nói: “Thím Vương, tối nay thím cứ nghỉ ngơi đi.”
Thím Vương là một người thông minh, lập tức hiểu ý của Đường Tâm Nhan, bà cười hì một tiếng, không hỏi thêm gì nữa rồi bước đi.
Tuy rằng gả cho Mặc Trì Uý chưa bao lâu, nhưng cô cũng chưa từng nấu một bữa ra trò cho anh ăn.
Cô cột dây tạp dề, búi cao tóc lên rồi rửa tay, sau đó bắt đầu nhặt rau.
Anh không thích ăn cay nên cô nấu nhạt một tí.
Nhìn thấy bảy món rau, một món canh bày đầy bàn ăn, cô đột nhiên nhận ra tuy những món này đều không cay nhưng thực chất cũng chưa chắc là món anh thích ăn.
Mỗi lần hai người cùng nhau ăn cơm thì những món trên bàn đều là món mà cô thích.
Cô cứ nghĩ rằng những món mình thích ăn thì anh đều thích.
Nhưng giờ xem ra hình như không phải thế, anh luôn luôn nhường cô.
Còn cô lại chưa từng hỏi anh rằng anh thích ăn gì, không thích ăn gì.
Cô móc điện thoại ra, nhìn thức ăn bày đầy bàn ăn, không kiềm được gọi cho anh một cú điện thoại.
Nhìn tên người nhận cuộc gọi “ông xã yêu dấu” hiển thị trên màn hình, khoé miệng cô nở một nụ cười cay đắng.
Sau vài hồi chuông thì anh nhấc máy ở đầu dây bên kia.
“Anh… Khi nào thì anh về?” Cô hết sức khống chế cảm xúc, hốc mắt ửng đỏ.
Mặc Trì Uý rời khỏi trung tâm thương mại thì về công ty luôn, anh đang thảo luận một hạng mục quan trọng với một khách hàng lớn thì điện thoại reo, anh đứng lên xin lỗi khách hàng rồi cầm điện thoại đi đến bầu cửa sổ: “Chắc là phải muộn một tí.”
“Muộn một tí là tầm bao giờ vậy?”
Mặc Trì Uý cảm nhận được sự mong chờ trong lời cô, anh mỉm cười đáp: “Không phải cảm thấy rất khó chịu khi bị anh hôn sao?”
“Đó là do…” Cô cắn môi: “Vậy rốt cuộc là khi nào anh về đó?”
“Tầm 10 giờ, anh ăn cơm với khách hàng xong sẽ về.”
Trong lòng Đường Tâm Nhan không khỏi dấy lên nỗi thất vọng, cô cầm đũa ăn thức ăn mà không cảm nhận được chút hương vị nào.
Tay nghề nấu ăn của cô không được cho là cao siêu gì, nhưng cũng không hẳn là tệ.
Nhưng bởi vì tâm trạng không vui mà đến ăn cơm cũng thấy khó nuốt.
Ngồi trong phòng ăn hồi lâu cô đứng dậy vứt hết thức ăn vào sọt rác, thu dọn hết chén đĩa rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
…
11 giờ hơn Mặc Trì Uý mới về đến nhà.
Anh uống không ít rượu, chân nam đá chân chiêu bước đến phòng ngủ, nhìn thấy cô nằm trên giường thì cất giọng khàn khàn hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Người phụ nữ nằm trên giường vẫn không trả lời anh.
Anh đứng bên giường nhìn vào gáy cô hồi lâu thì xoay người vào nhà vệ sinh.
Đường Tâm Nhan vẫn chưa ngủ, đầu óc cô rối bời, không biết phải đối diện với anh như thế nào.
Khoảng 10 phút sau cô cảm thấy vị trí bên cạnh giường hơi lún xuống, anh tắm xong rồi nằm xuống, mang đến mùi sữa tắm nhàn nhạt thoảng trong không khí.
Anh cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần lót đến đùi, khuôn ngực mát lạnh áp sát vào tấm lưng mảnh mai của cô.
Anh tắt đèn đi làm bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên mờ ám.
Nhịp thở không đều và cơ thể cứng đờ vì căng thẳng đang tố cáo với anh rằng cô vẫn chưa ngủ.
Đồng thời anh cũng cảm nhận được cô đang không đếm xỉa đến mình.
Hôm nay cô không mặc váy ngủ như bình thường mà là cả bộ đồ ngủ bảo thủ.
Bàn tay to lớn của anh luồn tay vào trong áo cô, lúc đầu ngón tay chạm đến bầu ngực tròn mềm mại của cô, đầu mày anh lập tức nhăn lại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.