Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông đó bước lên văn phòng ở tầng thượng của trung tâm thương mại.
Cô chỉnh đốn lại trang phục, nhìn Giản Thành đứng giữa cửa, ngại ngùng hỏi: “Tôi có thể vào tìm giám đốc Úy không?”
“Đương nhiên là được.” Giản Thành mở cửa cho Đường Tâm Nhan, trước khi cô bước vào còn khẽ nhắc nhở: “Đàn ông mà trẻ con lên thì có khi như con nít vậy, bà chủ, cô nên nhọc lòng một chút.”
Đường Tâm Nhan biết gần đây công việc cô quá bận rộn, nhiều lúc bỏ bê anh, trong lòng cũng biết mình có lỗi.
Cô gật đầu với Giản Thành rồi bước vào bên trong.
Người đàn ông ở bên trong luôn nhìn về phía cửa, ngay khi cô bước vào lại nhanh chóng dời tầm mắt sang hướng khác.
Anh đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ đàn hương, người dựa vào chiếc ghế da, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh vẫn còn cháy dở, vẻ mặt lãnh đạm làm nổi bật đường quai hàm sắc nét.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy điệu bộ đó của anh giống như đang tỏ vẻ không muốn quan tâm đến mình, cô duỗi thẳng cánh tay, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Đây là biểu hiện mỗi lúc mà cô cảm thấy căng thẳng.
Sau khi bước vào đến giờ cô đã đứng ở cửa gần cả phút rồi.
Vậy mà từ đầu đến cuối anh còn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Cô thầm ca thán trong lòng, nói anh là tên keo kiệt.
Cô và Phượng Cừ chỉ quay quảng cáo bình thường thôi chứ có làm gì đâu.
Thấy cô đứng im ở cửa, anh cầm bật lửa lên châm thuốc. Trong làn khói mơ màng đó, anh liếc nhìn người phụ nữ lúc cau mày lúc mím môi kia, nét mặt tuấn tú lại thêm nét lạnh lùng, trầm mặc.
Đường Tâm Nhan ngắm gương mặt khôi ngô của anh qua làn khói trắng, lấy hết can đảm tiến về trước.
Tên này còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, dáng vẻ khó gần kia khiến cô run run.
Chẳng qua tận sâu trong tâm khảm cô vẫn còn chút rụt rè.
Anh ấy ghen, nghĩa là anh ấy bắt đầu để ý đến cô.
Tính cách cả hai đều có góc cạnh, cần phải tìm cách hòa hợp với nhau, lúc anh ấy tức giận thì cô cũng không được mất bình tĩnh.
Khi tiến đến gần anh, ngửi được mùi thuốc lá thoảng trong không khí khiến cô thấy khó chịu, ho khan vài tiếng.
Nghe thấy tiếng ho của cô, anh không gạt tàn thuốc như ban nãy nữa mà hút nhanh hơn.
Tên ngốc ấu trĩ đáng ghét này!
Đường Tâm Nhan cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, trước đây cô từng ngửi mùi thuốc lá trên người anh, cảm thấy rất nam tính, nhưng gần đây, cô không thể ngửi thấy mùi thuốc của bất kỳ ai nữa.
Ngửi thấy bèn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô bước đến trước bàn làm việc ngắm đôi hàng mi dài và khuôn mặt đẹp như tạc của anh.
Một phút, hai phút trôi qua…
Anh vẫn không buồn nhìn cô.
Cô có chút bực dọc, vươn tay lấy điếu thuốc từ đôi môi gợi cảm của anh.
Cuối cùng anh cũng nhướng mắt lên, lãnh đạm liếc cô một cái: “Trả lại đây.”
Đường Tâm Nhan dứt khoát dụi điếu thuốc lá vào chiếc gạt tàn.
Trong phòng rất sáng, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua ô kính cửa sổ chiếu vào trong, mà làn da của anh dưới ánh nắng còn mềm mại và mịn màng hơn cả da con gái, soi mấy cũng không thấy lỗ chân lông. Sống mũi cao vút, đôi môi mỏng đang mím chặt như tỏa ra thứ ánh sáng hồng làm người ta thấy dễ chịu hơn cả ánh dương kia.