Đường Tâm Nhan không hề quan tâm đến việc Diệp Vi Nhã trẻ tuổi xinh đẹp, vì chính cô cũng không kém, điều cô quan tâm là Diệp Vi Nhã từng gây chia rẽ quan hệ giữa cô và Mặc Trì Uý.
Càng huống hồ, Diệp Vi Nhã lại còn thích Mặc Trì Uý mà không kiêng nể gì.
Cô không tin là Mặc Trì Uý lại không hay biết gì.
Nhưng nếu như đã biết, thì sao lại giữ Diệp Vi Nhã lại làm việc ở công ty?
Còn là thể loại công việc như thư ký?
Hai người sớm tối bên cạnh nhau, nếu như ngày nào đó Diệp Vi Nhã cũng dở ra thủ đoạn bỉ ổi như Diệp Nhiễm, thì anh cũng khó bảo đảm là sẽ không trúng chiêu –
Đường Tâm Nhan biết bản thân mình đã nghĩ lòng người quá đen tối rồi, nhưng cảm giác mà Diệp Vi Nhã đem lại cho cô, chính là không phải một cô gái đơn giản.
Nếu không thì tại Hong Kong, cũng sẽ không lấy tấm hình của mẹ Mặc Trì uý ra ly gián quan hệ giữa cô và Mặc Trì Uý.
Lúc đó, cô còn vì chuyện này mà đề nghị ly hôn.
Mặc Trì Uý cũng đã ký xong tên mình lên bảng báo cáo, đưa cho Diệp Vi Nhã: “Ra ngoài đi!”
Hoàn toàn là giọng điệu của một doanh nhân.
Diệp Vi Nhã cố gắng chịu đựng nỗi cay đắng trong lòng, cô ta thẳng lưng đi ra ngoài.
Hai tay Đường Tâm Nhan đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt lại.
Sau khi Diệp Vi Nhã ra ngoài, cô đang ngồi trên sô pha đứng dậy, nhìn về người đàn ông lại tiếp tục làm việc kia, một lời giải thích cũng không có, cô mím chặt môi, đè nén sự khó chịu xuống đáy lòng: “Em đi vào nhà vệ sinh.”
Mặc Trì Uý cúi đầu ừm một tiếng: “Ra ngoài, quẹo trái.”
Đường Tâm Nhan vốn không hề muốn đi vệ sinh, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Ngồi trên bồn cầu, cô sụp mí mắt xuống, nhìn mấy đầu ngón tay trắng lên của mình, cười khổ sở một tiếng.
Anh thì thẳng thắng vô tư, còn cô ngược lại giống như một kẻ bụng dạ hẹp hòi.
Ngồi cũng gần năm phút, Đường Tâm Nhan chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của cô thư ký và một thư ký khác nói nhỏ: “Cô Diệp còn thật sự nghĩ mình là bà chủ rồi hay gì? Ngày nào cũng bày bộ mặt đó ra cho người ta nhìn, cứ như mọi người nợ cô ta mười bảy tỷ rưỡi không bằng.”
“Lẽ nào cô còn không nhìn ra, cô ta căn bản không phải đến để làm thư ký gì đâu, mà đến để theo đuổi Mặc tổng của chúng ta đó? Hôm qua tôi vào phòng làm việc để đưa tài liệu cho tổng giám đốc Mặc, nhìn thấy Diệp Vi Nhã lấy cớ làm việc mà dựa trên bàn làm việc của Mặc tổng, cúc áo sơ mi cũng gỡ ra đến mấy cúc, BRA bên trong cũng lộ ra luôn rồi.”
“Nghe nói cô ta còn là còn nhà quyền quý nữa à, đúng thật là mất mặt quá mà.”
“Suỵt, cô nói nhỏ thôi, nếu như để cô ta biết được, nói không chừng cô ta sẽ mách lẻo lại trước mặt tổng giám đốc Mặc, đến lúc đó công việc của chúng ta sẽ đều không giữ được. Phải biết là tổng giám đốc Mặc ghét nhất là nhân viên bàn luận chuyện riêng tư của anh ấy.”
“Cô nói tổng giám đốc Mặc là thích cô Diệp hay là thích người phụ nữ mà hôm nay anh ấy dẫn đến?”
“Chuyện này sao tôi biết được, hai người đều rất đẹp, có điều theo như tôi thấy thì nhất định là tổng giám đốc Mặc thích người phụ nữ mà hôm nay anh ấy dẫn đến công ty rồi. Cô không thấy sao, cô Diệp quyến rũ anh ấy, anh ấy cũng không thèm nhìn thẳng một cái nữa.”
“Có điều da mặt cô Diệp dày, nói không chừng quyến rũ miết đến một ngày nào đó thì Mặc tổng không khống chế được nữa.”
“Ai mà biết được đâu!”
Đường Tầm Nhan quay lại phòng làm việc của Mặc Trì Uý.
Cô căn bản không còn tâm tư nào ở lại đây tiếp nữa.
Biết rõ là anh và Diệp Vi Nhã sẽ không thể có gì, nhưng vẫn cứ cảm thấy không vui.
Tiếp tục ở lại đây cũng chỉ có bực mình.
Mặc Trì Uý đang nói chuyện điện thoại với khách hàng, nhìn thấy Đường Tâm Nhan bước vào, anh nhìn cô gật đầu.
Đường Tâm Nhan lấy cái túi trên ghế sô pha, làm những động tác chuẩn bị rời đi, sau đó không nói lời nào mà trực tiếp đi về phía cửa.
Mặc Trì Uý thấy sắc mặt cô không đúng, đại khái cũng đoán được cô để bụng chuyện gì, sau khi nói với khách hàng một tiếng thì đuổi theo cô.
Người của phòng chủ tịch thấy Đường Tâm Nhan ra ngoài, Mặc tổng cũng vội vàng đuổi theo, bọn họ nhìn nhau ra hiệu, nhận biết thấy bầu không khí không được đúng lắm.
Diệp Vi Nhã trừng lớn đôi mắt phẫn nộ nhìn bóng dáng của Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Uý một trước một sau.
Từ trước nay anh vẫn luôn rất điềm tĩnh, vì cái con người hèn hạ đó mà anh bắt buộc phải phá huỷ hình tượng như vậy sao?
Cứ đuổi theo như vậy mà không sợ trở thành trò cười cho toàn bộ nhân viên công ty trong những giờ ăn cơm uống trà à?