Gần đây có lẽ vì quá mệt mỏi nên sau khi tâm trạng được chuyển biến tốt, cô làm tổ trong lòng anh không lâu lắm thì đã ngủ rồi.
Mặc Trì Úy ngước mắt nhìn người con gái nhỏ nhắn ở trong lòng, cô không hề trang điểm, vẻ đẹp sạch sẽ lại xinh đẹp, đôi lông mi dài rung lên khe khẽ, đôi môi vừa đỏ hồng lại vô cùng xinh xắn, lộ ra dấu vết ở chỗ bị anh hôn qua.
Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô.
Con gái nhỏ này tốt biết bao, đơn thuần xinh đẹp, lương thiện lại kiên cường.
Nếu như có thể, cả đời này anh cũng không muốn làm tổn thương cô dù chỉ một chút.
Thế nhưng…
Nghĩ tới gương mặt nhỏ trắng bệch, đáng thương kia, con ngươi sẫm màu của anh cuồn cuộn sóng dữ, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn.
…
Đường Tâm Nhan không biết bản thân mình đã đi vào giấc ngủ như thế nào, khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Cô chớp chớp mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà.
Mấy giây sau, cô mới phản ứng lại được, đây là chỗ ở của Mặc Trì Úy.
Tối qua hình như cô đã ngủ trong lòng anh, là anh đã ôm cô lên sao?
Cô hất chăn ra thì nhìn thấy váy ngủ trên người mình, bên trong lớp váy trống trơn, không mặc gì hết, hai má bỗng dưng đỏ bừng lên như phát sốt.
Là anh đã thay váy ngủ cho cô sao?
Lại còn cởi cả nội y ra cho sao?
Đúng là một tên khốn nạn mà!
Vào chính lúc cô đang trên bờ vực khốn cùng thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Dáng người cao ráo, đôi chân dài, người đàn ông vừa tắm xong đang quấn một chiếc ngăn tắm, bước ra bên ngoài.
Đầu tóc anh vẫn còn chưa lau khô, có vài giọt nước rơi tí tách xuống hai gò má anh, để lộ ra vẻ gợi cảm, quyến rũ.
Đường Tâm Nhan thấy người đàn ông làm gì cũng đều tỏ ra được vẻ đẹp trai ngút trời này, trong lòng cô liền ra sức sỉ vả bản thân mình.
Cô đúng là không còn liêm sỉ gì nữa mà!
Có lẽ đây chính là kiểu trong mắt người tình hóa Tây Thi, với người mình yêu thích, cho dù anh có nhếch nhác, thảm hại thế nào thì trong mắt người đang yêu cũng vô cùng mê hoặc, quyến rũ lòng người.
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, đôi môi mỏng của anh hứng thú nhếch lên: “Bà Mặc này, có cần ông xã thẳng thừng cởi khăn tắm ra không, hửm?”
Hai má Đường Tâm Nhan đỏ bừng lên, cô giận dữ nhìn anh một cái: “Vô liêm sỉ, không có mặt mũi.”
Mặc Trì Úy nhướng đôi lông mày xinh đẹp, ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên khăn tắm ở eo, làm động tác như muốn kéo xuống.
Đường Tâm Nhan hét lên một tiếng.
Cô sợ mới sáng sớm đã nhìn phải thứ không nên nhìn, cô lập tức nhắm mắt lại.
Mãi cho tới khi giọng nói cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, cô mới chầm chậm mở mắt ra.
Dưới lớp khăn tắm anh có mặc chiếc quần lót chứ không phải trần như nhộng.
Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Thảo nào mọi người cứ nói tiểu biệt thắng tân hôn, khoảng thời gian trước cô và anh không có chút liên lạc nào với nhau, giờ hai người làm hòa rồi, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế này, cô không xấu hổ đỏ mặt, tim không đập thình thịch mới lạ.
Mặc Trì Úy rất thích nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ ngại ngùng này của cô, đó chính là biểu hiện đơn thuần nhất, tươi đẹp nhất.
Không lộ ra chút mưu mô, tính toán, dơ bẩn, khiến người ta nhìn thấy chợt cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Đường Tâm Nhan biết Mặc Trì Úy đang nhìn cô, nghĩ tới những lời cô nói với anh vào tối qua, cô càng nghĩ trở nên quẫn bách, không tự nhiên.
Từ trước tới giờ cô chưa từng chủ động với bất kỳ người đàn ông nào, cô không biết chủ động xin làm hòa liệu có bị anh xem thường hay không…
Nhưng lời nói ra giống như bát nước đổ đi, không cách nào thu hồi lại được.
Mặc Trì Úy nhìn thấy hành động của cô, khuôn mặt lạnh lùng trở nên ôn hào, anh lật chăn ra, nằm xuống bên cạnh cô.