Đường Tâm Nhan và Quý Tịnh đã uống rất nhiều rượu, không thể lái xe về nên Quý Tịnh gọi trợ lí đến đón hai người.
Tính tiền xong, hai người đi đến đại sảnh vừa sang trọng vừa cao cấp của khách sạn để đợi.
Trong lúc chờ trợ lí đến, Quý Tịnh nhận được một cuộc điện thoại, vốn dĩ cô đang thả lỏng thoải mái dựa vào bả vai của Đường Tâm Nhan, nhưng sau khi cúp máy, mặt cô lại biến sắc. Đường Tâm Nhan thấy Quý Tịnh đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô kéo tay Quý Tịnh, vừa say rượu vừa thắc mắc: “Chuyện gì vậy chị?”
“Phượng Cừ kề vai bá cổ thân mật với đàn ông, bị đám phóng viên chụp được rồi.”
Phượng Cừ là ngôi sao lớn do một tay Quý Tịnh đào tạo nên, tuổi đời còn trẻ đã là Ảnh Đế[1], nhưng đời sống cá nhân lại khiến Quý Tịnh phải lo lắng rất nhiều.
“Tâm Nhan, em ở đây đợi trợ lí của chị, chị gọi xe đi trước để giải quyết vụ này.”
Đường Tâm Nhan luống cuống gật đầu, “Chị đi giải quyết chuyện của Phượng Cừ đi, chị không cần lo cho em đâu, em sẽ ngoan ngoãn về tới nhà.”
Quý Tịnh nhéo khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Đường Tâm Nhan, “Tâm Nhan nhà chúng ta đúng là nghệ sĩ qua tay chị, nghe lời nhất đấy” Quý Tịnh cười cười rồi hạ giọng nói thầm, giống như vừa tiếc nuối vừa cảm thán, “Nhưng cũng là người không màng danh lợi nhất.”
Vào lúc Đường Tâm Nhan đang ở đỉnh cao sự nghiệp lại không chút do dự quyết định rút khỏi giới giải trí, bí mật kết hôn cùng Phó Tư Thần, đây không phải là việc mà ai cũng làm được.
Sau khi Quý Tịnh rời đi, Đường Tâm Nhan nhận được cuộc gọi từ trợ lí Tiểu Hà, nhà Tiểu Hà có việc gấp, không cách nào qua đón cô được.
Đường Tâm Nhan xách túi lên, mang giày cao gót vào, loạng choạng bước ra khỏi khu vực đại sảnh của khách sạn.
Cuối Thu, gió đêm có hơi lạnh, Đường Tâm Nhan ghì chiếc áo khoác dáng dài màu xanh bạc hà sát vào người, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt ửng hồng càng khiến cô thêm phần xinh đẹp. Bởi ngoại hình xuất sắc của cô nên thỉnh thoảng sẽ có người qua đường đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn cô.
Đường Tâm Nhan có hơi choáng váng, cô không để ý đến ánh mắt của người đi đường, giơ tay vẫy xe taxi.
Nhưng vẫy một hồi rồi vẫn không có chiếc xe trống nào dừng lại.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, dùng ứng dụng để gọi xe.
Sau khoảng hai phút, một chiếc xe con màu đen từ từ tiến về phía cô. Đường Tâm Nhan tưởng là xe mình đặt, vội vàng vẫy tay. Chiếc xe con màu đen dừng lại bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt đẹp trai vô đối.
Tim cô đập thình thịch, không ngờ tài xế công nghệ thời nay lại đẹp trai đến vậy, đúng là hại nước hại dân mà, chẳng thua kém gì các ngôi sao nam trẻ tuổi hiện nay!
Đường Tâm Nhan mở cửa xe, ngồi ở ghế phụ, cô cười với ‘tài xế’ một cái, “Phiền anh chở tôi đến San Hồ Viên.”
Mặc Trì Úy: “…”
Đường Tâm Nhan thấy người đàn ông không đi, cô nhướng mày nghi ngờ, “Sợ tôi không trả tiền à?” Nói rồi cô rút ra từ trong túi tờ một trăm tệ, “Đây, đủ rồi nhé!”.
Mặc Trì Úy con ngươi thâm thúy hơi híp lại, im lặng gần một phút rồi mới khởi động xe.
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, ánh mắt say mê nhìn người đàn ông lái xe, hắn một tay cầm cần số, một tay lười biếng đặt xuống cửa khiếng xe, góc nghiên tuấn tú xuất trần, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, bộ dạng vừa lạnh lùng vừa vô tình.
Chậc, tài xế bây giờ đều ngầu thế này à!
Mặc Trì Úy thấy mắt say mê của Đường Tâm Nhan cứ dán chặt vào hắn, chau mày, “Thắt dây an toàn vào.”
Giọng nói trầm thấp như rượu ngon đã ủ nhiều năm vậy, vừa vui tai vừa khiến người ta bồi hồi.
Đường Tâm Nhan ồ một tiếng, cô cúi đầu xuống thắt dây an toàn, nhưng do say rượu nên tư duy chậm chạp, cô kéo nửa ngày cũng không thắt được dây an toàn.
Mặc Trì Úy thấy vậy, hắn dừng xe bên đường, thân hình cao lớn bỗng tiến lại gần cô.