Diệp Nhiễm không thể tin nổi mà nhìn Đường Tâm Nhan. Không nghĩ tới Đường Tâm Nhan lại quan sát tỉ mỉ như thế. Đường Tâm Nhan cũng không phải là một người không có đầu óc như trong tưởng tượng của cô ta.
“Thật ra tôi đã sớm nhìn ra cô có chút không bình thường, lúc trước ở trường quay trấn Quan, cô dám trực tiếp đối mặt với Mặc Trì Úy, còn kéo tay anh ấy. Mặc dù cô ra mặt vì tôi, nhưng diễn xuất của cô cũng quá lố rồi.
“Giang Na Nhi cũng từng nói qua, cô có ý đồ với chồng tôi.”
“Trước kia tôi không nói không có nghĩa là tôi không nghi ngờ. Nhưng tất cả nghi ngờ đều được gạt đi bởi tôi tin tưởng cô.”
“Tôi không muốn nghi ngờ cô bởi trước đây tôi đã chịu quá nhiều tổn thương, không muốn nghi thần nghi quỷ để lại đi nghi ngờ ngay cả người bạn tốt nhất của mình. Tôi không có nhiều bạn bè, người thân cũng không có nhiều, tôi quý trọng từng người bên cạnh đối xử tốt với tôi.”
Đường Tâm Nhan úp mặt vào hai tay, chất lỏng lạnh lẽo theo kẽ hở chảy ra.
Diệp Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan đau lòng, trong lòng cũng có chút dao động, nhưng cô ta hiểu được tình bạn giữa cô ta và Đường Tâm Nhan không thể trở lại như trước được. Trong lòng hai người đều có những nút thắt không thể tháo gỡ được. Cách tốt nhất là chấm dứt quan hệ.
“Không phải các người cũng biết ảnh của Kiều Phi ở trong tay Trình Tử Thanh sao.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Đúng, hôm nay tôi còn mở máy tính cô, phát hiện rất nhiều ảnh chụp sinh hoạt hằng ngày của tôi trong đó, vì để bắt chước theo tôi, cô thật sự tốn không ít công sức đó.”
Diệp Nhiễm cụp mắt xuống, cắn cắn môi, cảm xúc suy sụp nói: “Cô đã biết cả rồi thì tôi cũng không biện minh gì nữa.”
“Tôi cũng không cầu xin cô có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, người đàn ông mà đã trúng thuốc vẫn duy trì được lý trí như Mặc Trì Úy là người vô cùng đáng sợ, anh ta không thích hợp với cô, sớm muộn gì cô với anh ta cũng ly hôn.”
Bốp.
Diệp Nhiễm còn chưa nói dứt lời, trên mặt liền hứng chịu một cái tát thật mạnh.
Đau đớn trên mặt không làm cho Diệp Nhiễm im lặng, ngược lại cô ta lại nở nụ cười u ám: “Cô cho rằng đánh tôi có thể thay đổi kết cục của cô và Mặc Trì Úy ư. Cô và anh ta mới kết hôn hơn một tháng, cô có hiểu anh ta không, có biết thái độ của anh ta với cô không. Cái gì cô cũng không biết, đến lúc nào đó anh ta cũng sẽ khiến cô thương tích đầy mình như tôi thôi.”
“Diệp Nhiễm, cô câm miệng lại cho tôi!”
Diệp Nhiễm nở nụ cười vui vẻ, vừa cười vừa khóc, bộ dạng kia làm cho người ta cảm thấy vừa đáng giận lại vừa đáng thương: “Đường Tâm Nhan, cô vẫn ngu ngốc như thế, ngu ngốc đến mức người ta đối tốt với cô ba phần cô sẽ trả lại bảy phần. Từ Đường Vũ Nhu đến Phó Tư Thần, rồi đến tôi, cô vẫn không rút ra được bài học cho mình sao.”
“Đủ rồi Diệp Nhiễm, cho dù tương lai tôi cùng Mặc Trì Úy phải ly hôn, cũng không phải bởi vì cô.” Không còn gì để nói nữa, Đường Tâm Nhan đứng lên, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự tuyệt tình nhìn Diệp Nhiễm: “Từ giờ trở đi, cô và tôi không còn là bạn bè nữa, từ nay về sau, đường tôi tôi đi, đường cô cô đi, chúng ta không bao giờ gặp lại nữa.”
Lấy ra một sấp tiền mặt từ trong túi, Đường Tâm Nhan nói: “Đây là tiền lương tháng này của cô, vì cô đã cứu mạng tôi nên tôi sẽ không truy cứu những tổn thương cô gây cho tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, vĩnh viễn sẽ không.”
Khi Đường Tâm Nhan nói ra bốn chữ kia, trái tim Diệp Nhiễm liền cảm thấy đau nhói. Cơ thể không có sức lực ngã trên ghế sô pha, hai mắt Diệp Nhiễm đẫm lệ, mơ hồ nhìn bóng hình Đường Tâm Nhan càng lúc càng xa. Cô ta biết chính cô ta đã hoàn toàn đánh mất đi người bạn luôn đối xử chân thành với mình. Cô ta biết chính cô ta đã phá hủy đi tình bạn có thể tồn tại mãi mãi. Cô ta biết mình không thể ở lại An Thành được nữa, Đường Tâm Nhan có thể bỏ qua cho cô ta, nhưng chồng cô ấy không có khả năng để cho cô ta sống yên ổn ở đây.
Cô ta thật sự mất hết rồi!
Đường Tâm Nhan bước ra khỏi hộp đêm, đầu càng ngày càng đau, dạ dày đau quặn lên như dời sông lấp biển.