Đường Tâm Nhan còn lâu mới chịu thừa nhận rằng cô đang ghen, chỉ là cô sợ rằng bản thân mình lại bị đàn ông lừa gạt thêm một lần nữa. Phó Tư Thần làm tổn thương cô một lần, điều đó đã đủ làm cô khắc ghi sâu sắc. Cô không muốn lại bị tổn thương thêm lần thứ hai.
Suy cho cùng, hiện giờ cô chỉ mới có chút cảm tình với anh, vừa mới rung động một chút, mà nhìn thấy anh mang ảnh chụp của người phụ nữ anh yêu thương để vào trong ví nên cô không kiềm chế được, càng huống hồ là sau khi yêu anh?
Sợ rằng sau khi yêu rồi có lẽ cô còn thực sự không thể tha thứ cho anh dù chỉ là một chút phản bội và lừa dối.
Nhưng cô hi vọng, sau này anh có thể thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô.
Thấy cô không nói chuyện, khuôn mặt anh tuấn đến bức người của anh kề sát vào vành tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào trong tai khiến cô vừa buồn vừa ngứa: “Có chịu thừa nhận là em đang ghen không?”
“Tôi không ghen.”
Anh thấp giọng ừ một tiếng, giọng nói giống như phát ra từ cổ họng vậy, vừa quyến rũ vừa trêu ghẹo người nghe: “Còn không chịu nói thật nữa là tôi hôn em đấy?”
Cô đỏ mặt, hờn dỗi tức giận trừng mắt với anh: “Mặc Trì Úy, anh còn chưa chịu trả lời câu hỏi của tôi nữa… a…”
Đôi môi mỏng của anh như nhuốm cái lạnh lùng của màn đêm, lúc anh hung hăng áp lên cánh môi của cô, cô cảm thấy một chút mát lạnh nhưng rất nhanh, thuận theo sự xâm nhập của anh, đôi môi kề sát nhau dần dần nóng hầm hập như bị lửa thiêu đốt.
Trọng tâm của cả người anh đều đang đè lên cô, cô theo bản năng ngả người về đằng sau, lồng ngực mềm mại cao vút hướng thẳng lên trên. Bàn tay to lớn thon dài của anh luồn vào mái tóc đen dày của cô, giữ chặt gáy khiến thân thể của hai người thân mật kề sát vào nhau.
Một nụ hôn choáng ngợp, như cuồng phong bão táp, khí thế mạnh mẽ.
Hai chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững, bàn tay nhỏ bất giác bám chặt vào bả vai của anh.
Lý trí nói cho cô biết không thể để anh được đằng chân lân đằng đầu, nhưng cánh tay muốn đẩy anh ra lại không còn chút sức lực nào.
Rất có thể cô chính là kiểu người dễ giận nhưng cũng rất nhanh nguôi ngoai, chỉ cần anh giải thích rõ ràng thì cô không thể tức giận được nữa, cũng không thể tiếp tục ghen tuông nữa.
Anh ôm lấy thân hình thon gầy của cô, áp cô lên phiến đá trên cửa hang động. Bàn tay men theo vạt áo luồn vào trong, phủ lên vòng eo thon nhỏ của cô, xoa xoa da thịt mềm mịn trơn bóng. Hàm răng trắng bóc của cô bị anh cạy mở, đầu lưỡi ấm nóng của anh luồn vào trong tùy ý rong ruổi trong khoang miệng của cô.
Vị giác và khứu giác của cô, toàn bộ đều bị hơi thở của anh nuốt chửng, lý trí dần dần tiêu tan, đôi tay đang vịn trên bả vai anh liền đổi thành vòng qua ôm lấy cổ anh.
Cô đi giày đế bằng, ở trước sự cao lớn của anh, làm lộ ra rằng cô quá nhỏ nhắn, khi cô muốn chủ động đáp lại anh cần phải ngửa đầu và nhón đầu ngón chân lên.
Cảm giác được sự hồi đáp ngô nghê của cô, anh liền ngẩn ra một chút rồi vội vàng đón lấy, niềm vui sướng từ tận đáy lòng liền trào dâng. Thời gian của hai người từ lúc bắt đầu quen biết đến khi kết hôn không dài nhưng anh cũng đã từng hôn cô không ít lần, dù thế mỗi lần đều là anh phải dùng thể lực cưỡng ép cô.
Cô từng không hồi đáp lại nụ hôn của anh, thậm chí là kháng cự lại, bài xích, ghét bỏ và sợ hãi.
Anh cụp mắt, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn ngây ngô trước mặt với nụ hôn còn trúc trắc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mềm mịn, thanh tú ửng hồng, đôi mắt trong veo nằm dưới hàng mi dày, cong vút dường như bị bao phủ bởi một tầng sương động tình mờ mịt, mơn man mê người.
Nụ hôn của anh ngày càng trở nên điên dại, tràn đầy ham muốn xâm chiếm, giống như anh muốn chiếm đoạt tất cả của cô vậy. Nhưng cô vẫn còn là một cô gái non trẻ, hôn mãi hôn mãi thì thở không ra hơi, khuôn mặt bứt rứt đến đỏ bừng giống như người bị chìm xuống nước thiếu dưỡng khí vậy.
Anh buông cô ra, đôi mắt đen nhánh hiện ra ý cười nồng đậm: “Không biết lấy hơi sao?”
Cô bĩu đôi môi đỏ hồng, trừng mắt nhìn anh: “Ai mà có nhiều kinh nghiệm phong phú như anh được?”
“Nói ai kinh nghiệm phong phú thế?”
“Anh đấy!”
Anh hơi híp đôi mắt đen nhánh, tràn ngập nguy hiểm: “Nếu đã như vậy thì để người có kinh nghiệm phong phú như anh dạy dỗ em tận tình nhé.”