Anh một tay đút vào túi quần, một tay còn lại chỉ mang chiếc đồng hồ đeo tay đang gác trên lan can chạm khắc, dáng người cao thẳng tắp, chi lan ngọc thụ, lộ ra vẻ lạnh lùng cùng cao quý, nơi anh đang đứng ánh đèn có chút tối, nhìn không rõ vẻ mặt của anh lúc này, nhưng cô cảm giác được sóng mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng nhếch thành một đường thẳng.
Trong nháy mắt khi cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.
Cô kinh ngạc, phức tạp.
Anh ảm đạm, u ám.
Rõ ràng đã phân rõ ranh giới, không nên có thêm bất kỳ gợn sóng một chút nào, nhưng khi nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện ở đây, trái tim không nơi nương tựa, hoang vu, phiêu bạt của cô dường như đã tìm được nơi thuộc về cùng bến đỗ an toàn.
Viền mắt chua chát, chất lỏng ấm nóng, theo khóe mắt lăn dài.
Cô nhanh chóng lau khô, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Giản Thành cùng mấy người mà cậu ấy mang đến.
Nhìn thấy tên cảnh sát thiếu chút nữa đã cường bạo cô ở phòng tạm giam, đồng tử cô co rụt lại.
Điện thoại truyền đến âm báo
Mặc Trì Úy nhắn cho cô một tin nhắn: Anh đã tìm thấy mẹ.
Nhìn đoạn tin ngắn, Đường Tâm Nhan hướng mắt lên, nhìn về phía người đàn ông đứng lẫn trong bóng tối một lần nữa.
Anh hướng về phía cô gật đầu.
Trong nháy mắt mũi cô tràn ngập cảm giác chua xót.
Không kịp hỏi anh làm sao biết được cô xảy ra chuyện, làm sao biết được mẹ cô bị Đường Vũ Nhu bắt đi? Lại tìm thấy mẹ ở nơi đâu!
Việc hiện tại cô cần làm đó chính là chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Có Mặc Trì Úy cấp cho cô thuốc an thần, trái tim vẫn luôn lo lắng nhảy đến cổ họng của cô đã có thể đặt về vị trí cũ.
Cô nhìn các phóng viên vẫn đang còn đợi câu trả lời từ phía cô bằng ánh mắt trong trẻo lạnh lừng, rành mạch rõ ràng lên tiếng: “Tôi cùng Phó Tư Thần từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, là anh ta theo đuổi tôi trước, tôi đã từng cho rằng tôi sẽ cùng anh ta bên nhau đến răng long đầu bạc, thế nhưng anh ta lại ở sau lưng tôi cùng với chị gái tôi ở bên nhau…”
“Đường Tâm Nhan, cô nói hươu nói vượn cái gì thế?” Đường Vũ Nhu cùng Hà Mỹ Quyên đồng thời đứng bật dậy, cau mày nhìn Đường Tâm Nhan, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.
Đường Tâm Nhan nhếch môi, cười châm chọc: “Các người đang khẩn trương cái gì thế?” không muốn nói quá nhiều lời vô nghĩa, cô lấy điện thoại ra, mở lên đoạn ghi âm: “Mọi người nghe thử xem, đây chính là đoạn đối thoại Đường Vũ Nhu đã uy hiếp tôi vào ngày hôm qua!”
…
“Ngày mai hai giờ chiều, tôi sẽ tổ chức buổi họp báo ở khách sạn Hoàn Hải, cô phải đến thừa nhận cô là kẻ thứ ba chen vào giữa tôi với Phó Tư Thần, thừa nhận đoạn ghi âm kia là do cô làm giả, thừa nhận cô đẩy ngã Hà Mỹ Quyên, đánh Phó Tư Tĩnh, bằng không, đợi nhặt xác mẹ cô đi!”
“Đường Vũ Nhu, đó cũng là mẹ của cô…”
…
“Không phải, Đường Tâm Nhan, cô lại tạo ra một đoạn ghi âm giả khác để đánh lừa mọi người, hết thảy đều là do cô tự biên tự diễn!”
Đường Vũ Nhu tái mặt, tâm tình kích động giải thích.
Giản Thành đưa một người đàn ông trung niên mặc vest đen lên sân khấu, anh ta trầm giọng nói: “Đây là chuyên gia giám định tư pháp có tiếng ở trong nước thầy Vương Hóa, danh tiếng nghề nghiệp thì tôi không cần phải nói mọi người có thể lên mạng cũng có thể tra ra được, thầy ấy có thể giám định tính xác thực của đoạn ghi âm trong tay Đường tiểu thư, đồng thời, cũng có thể giám định đoạn video Đường tiểu thư đẩy phu nhân Hà Mỹ Quyên đây có được xử lý hậu kỳ hay không!”
Hà Mỹ Quyên nghe những lời Giản Thanh nói, hình tưởng phu nhân tốt rốt cuộc không thể duy trì được nữa, hô hấp của bà ta dần trở nên dồn dập, cố nén tâm tình phẫn nộ cùng chột dạ, bước thật nhanh đến trước mặt Giản Thanh vẻ mặt bất thiện nói: “Cậu là thứ chó mèo từ đâu tới, chuyện giữa tôi và Đường Tâm Nhan, từ khi nào đã đến lượt cậu nhúng tay vào rồi vậy? Chẳng lẽ, cậu cũng là một trong những gã đàn ông có quan hệ bất chính ở bên ngoài của cô ta?!”