Giới giải trí thật thật giả giả, giả giả thật thật, quần chúng ăn dưa ai lại rảnh rỗi nhàm chán đến độ đi điều tra rõ chân tướng sự thật chứ?
Nhìn cuộc chiến mắng chửi trên mạng lần nữa hướng tới cô, Đương Tâm Nhan không khỏi lơ đễnh cười nhạt.
Cô hiện giờ không có chống lưng, không có năng lực, không có địa vị, ở trong giới cũng không có danh tiếng, tự nhiên sẽ trở thành lá chắn của mọi người thôi.
“Tâm Nhan, chị tin em sẽ không đối xử như thế với mẹ chồng trước của em.” Quý Tịnh vỗ nhẹ bàn tay Tâm Nhan, có chút đau lòng nhìn cô.
Vì để có thể ở bên người đàn ông mình yêu thương, ngay lúc sự nghiệp ở đỉnh cao tiền đồ rộng mở cô chọn rút lui rời khỏi giới, hiếu kính cha mẹ chồng, giữ trọn bổn phận, bấm bụng nhẫn nhịn, không nghĩ đến lại đổi lấy một kết cục thế này.
Đường Tâm Nhan tựa đầu trên vai Quý Tịnh, lẽ nào khi xem đoạn video ấy vẫn còn có người nguyện ý tin tưởng cô, cô cảm động đỏ hoe mắt: “Chị Quý, chị đối với em thật tốt, bất quá em cũng không thể lại tiếp tục gây phiền toái cho chị thêm nữa…”
Cô hiện tại không tiền không thế, truyền thông lại bị Phó gia mua chuộc, cô vẫn là còn quá trẻ tuổi, quá non nớt, dẫu cô có cố đấu đến thế nào, cũng đều không thể đấu lại những kẻ tiểu nhân âm hiểm xảo trá đó.
Khép đôi mi lại, cô dùng sức cắn chặt môi mình.
Lẽ nào cô phải nhận thua sao?
Nhận thua cũng chính là hủy hoại toàn bộ tiền đồ của cô, sau này cô không những không thể tiến vào được vòng tròn giới giải trí, mà còn ngay đến công ty chính quy cũng không thể tiến vào.
Bởi vì sẽ chẳng có một ông chủ nào dám dùng một người nhân viên lý lịch đầy vết xấu loang lổ thế này cả.
Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Đường Tâm Nhan, Quý Tịnh đau lòng không thôi.
Cô vốn nên có cuộc sống tươi đẹp vinh vang rộng mở, thế nhưng cha cô lại mất sớm, mẹ thì bệnh nặng, thật vất vả mới được gả cho người đàn ông cô yêu thương, ấy thế mà lại kết thúc bằng việc ly hôn, không những vậy hiện tại tin tức tiêu cực về cô lại như thủy triều dâng cao.
Cô vẫn còn trẻ tuổi như vậy, không nên nhận thua trước những phong ba bão táp đời người.
“Chị Quý, chuyện đã đến nước này, em không thể để mặc cho bọn họ bôi đen em như vậy, em nghĩ ta có thể tổ chức một buổi họp báo, đoạn video đó, có Nhiễm Nhiễm có thể làm chứng cho em.”
“Diệp Nhiễm có thể thay em làm chứng?”
Đương Tâm Nhan gật đầu: “Mẹ cô ấy từng là người giúp việc của Phó gia, đối xử với em rất tốt, chính bởi vì đã nói với Phó Tư Thần sự thật là em không có đẩy Hà Mỹ Quyên xuống cầu thang, nên mới bị bà ta đuổi việc bị đả kích quá lớn mà đột quỵ.”
“Vậy thì tốt, bây giờ chị sẽ đi sắp xếp chuyện họp báo ngay.”
Quý Tịnh vừa dứt lời, điện thoại của Đường Tâm Nhan liền đổ chuông.
Nhìn thấy cuộc gọi của dì Xuân, Đường Tâm Nhan vội vã ấn nút trả lời.
Sau khi nghe điện thoại xong, vẻ mặt Đường Tâm Nhan trở nên trắng bệch.
“Làm sao thế?” Quý Tịnh lo lắng hỏi.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan co lại thành một đấm, môi cô run lên: “Không nhìn thấy mẹ em nữa rồi, chị Quý, mẹ em mỗi ngày đều cần phải uống thuốc, chích thuốc, nếu không kịp thời tìm thấy bà ấy, sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng bà ấy.”
Quý Tịnh ngẩn người: “Ý của em… là Đường Vũ Nhu cùng Phó gia bắt cóc mẹ em?”
Đường Tâm Nhan gật gật đầu, đang định nói gì đó thì Đường Vũ Nhu gọi điện thoại đến.
“Ngày mai hai giờ chiều, tôi sẽ tổ chức buổi họp báo ở khách sạn Hoàn Hải, cô phải đến thừa nhận cô là kẻ thứ ba chen vào giữa tôi với Phó Tư Thần, thừa nhận đoạn ghi âm kia là do cô làm giả, thừa nhận cô đẩy ngã Hà Mỹ Quyên, đánh Phó Tư Tĩnh, bằng không, đợi nhặt xác mẹ cô đi!”
“Đường Vũ Nhu, đó cũng là mẹ của cô…”
Cô vẫn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt ngang.
Đường Tâm Nhan giật mình mở to đôi mắt, máu nóng toàn thân dồn lên não, trước mắt tối sầm, cô hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày thứ hai.
Cô nằm ở trong bệnh viện, mu bàn tay cắm kim tiêm, được treo lên truyền dịch.
Diệp Nhiễm ngồi ở trên giường bệnh, hốc mắt ửng hồng, trên mặt còn thấm đẫm nước mắt.