Cô bĩu môi dưới, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ lộ lưng thôi mà!” Cô không lộ ngực hay lộ đùi, chỉ để lộ tấm lưng trắng như tuyết, phải biết rằng xương bướm sau lưng cô là bộ phận đẹp đẽ và gợi cảm nhất trên cơ thể.
Tuy nhiên anh không thích cô mặc như vậy ở nơi công cộng, cô đương nhiên sẽ không chống đối anh.
Bàn tay to của anh dùng sức véo mấy đầu ngón tay cô, đôi mắt đen bỗng chốc tối sầm lại: “Lộ lưng cũng không được!”
Đường Tâm Nhan tức giận lườm anh: “Hẹp hòi, bá đạo. Nếu ai làm bạn gái anh, nhất định sẽ rất mệt mỏi!”
Cô thề, cô thực sự chỉ vô tình thốt ra thôi, tuy nhiên lại chạm đến vẩy ngược hoặc một vết sẹo nào đó sâu trong tim anh.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh dần bị thay thế bởi sự lạnh lùng.
Đó giống như là một hồ nước nghìn năm tuổi, tối tăm đến mức không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Anh buông lỏng tay đang giữ bên eo cô, để cô ngồi xuống bên cạnh anh lần nữa.
Đường Tâm Nhan nhìn đường nét nghiêm nghị rõ ràng bên mặt anh, cô há hốc mồm, muốn nói lời xin lỗi với anh, cô không cố tình nhắc đến chuyện đau lòng của anh, nhưng lời tới môi, cô lại không nói ra được.
Xem ra Anna nói đúng, anh ấy thật sự từng yêu một người phụ nữ.
Cô thu hồi tầm mắt nhìn xuống những ngón tay đang cuộn tròn của mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười và tự giễu.
Cô vẫn luôn nhắc nhở mình không thể bị anh mê hoặc.
Tâm trạng của cô đã thay đổi một cách diệu kì chỉ trong thời gian ngắn.
Cảm xúc của cô luôn dao động theo tâm trạng của anh.
Đây là một dấu hiệu không tốt.
Xe lái vào khách sạn tư nhân xa hoa có hòn đảo riêng trong bầu không khí ngột ngạt khó chịu.
Đường Tâm Nhan đẩy cửa xe và định xuống xe, nhưng lại bị Mặc Trì Úy giữ chặt cổ tay.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Đôi mắt như viên ngọc đen của anh mang theo một chút ngỡ ngàng và không chắc chắn hỏi: “Ở bên tôi, trái tim em có cảm thấy mệt mỏi không?”
Đây là lần đầu tiên, Đường Tâm Nhan nhìn thấy một Mặc Trì Úy như vậy.
Tâm hồn Mặc Trì Úy giống như đã từng bị thứ gì đó làm tổn thương nặng, nên anh mới trở nên thận trọng thế này.
Một cơn đau nghẹt thở khó hiểu đột nhiên xẹt qua trái tim Đường Tâm Nhan.
Ai cũng có quá khứ, cô có và anh cũng vậy.
Thực ra, cô có gì tốt để so đo?
Anh xuất sắc như vậy, thế giới tình cảm của anh không thể nào trắng như tờ giấy.
Cô khẽ lắc đầu, giọng nói dịu đi một chút: “Không có, lúc nãy em chỉ nói vớ vẩn thôi, anh đừng để trong lòng. Thật ra thì anh rất tốt, cô gái nào ở bên anh cũng sẽ rất hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan hơi sửng sờ, anh đang hỏi cô cảm thấy hạnh phúc hay không hạnh phúc à?
Cô cong môi cười, nét vui vẻ hiện lên giữa hai hàng lông mày: “Tôi đâu phải bạn gái của anh…”
Anh hờ hững cắt ngang lời cô: “Em là vợ tôi.”
Haiz, cô gần như quên mất, bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi.
Về mặt pháp luật, cô là vợ của anh.
“Nhưng giữa chúng ta không có tình yêu.” Ý cười nơi khóe miệng cô càng sâu hơn, cô thử rút về cổ tay bị anh nắm lấy.
Mặc Trì Úy nhàn nhạt mím môi mỏng, ánh mắt trở nên tĩnh mịch: “Em không có chút cảm giác nào với tôi sao?”
Đường Tâm Nhan hơi sửng sốt.
Vài giây sau, cô trả lời có chút chột dạ: “Không có.”
Cô không muốn để mối quan hệ giữa hai người tiếp tục mập mờ, cô không kiên định, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào tay giặc.
Cô sợ nếm lại mùi vị bị tổn thương.
Bây giờ, tình cảm cô dành cho anh vẫn chưa sâu đậm lắm, thế mà khi nghe Anna nói anh từng yêu một cô gái, trong lòng cô rất khó chịu.
Nếu yêu thật rồi, cô không dám tưởng tượng dáng vẻ khi ghen của mình sẽ như thế nào.