Từ trước đến giờ Mặc Trí Uý vui buồn đều không lộ ra, trừ khi anh rất tức giận hoặc rất vui mừng, người khác mới có thể nhìn thấy biểu cảm khác trên mặt anh.
Mà lúc này, đôi mắt vẫn luôn trầm mặc, khuôn mặt cao quý hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lúc vào cửa hàng anh đã cởi âu phục ra, trên người chỉ còn mặc một cái áo sơ mi trắng, chân dài ưu nhã vắt chéo, bàn tay đeo đồng hồ đắt tiền nhẹ nhàng đặt trên đầu gối gõ gõ.
Cặp mắt chăm chú nhìn cô, cặp mắt đó thâm thúy giống như cái giếng cổ, làm người ta không thể nhìn thấy suy nghĩ của anh, chỉ cảm thấy ánh mắt nguy hiểm đó rát mị hoặc, hấp dẫn làm người ta đi vào trong.
Lúc đầu Đường Tâm Nhan hơi khẩn trương bây giờ biến thành cả người không tự nhiên và hoảng hốt.
Cô thậm chí còn có ý nghĩ muốn trở về phòng hóa trang thay lại quần á của mình.
Rốt cuộc là đẹp hay không đẹp, anh có thể nhanh chóng nói một câu!
Sau khi trang điểm ký càng xong, đôi môi của cô càng đỏ hơn, kết hợp với hàm răng trắng càng tôn lên vẻ quyến rũ, chiếc váy trắng giống như được thiết kế riêng cho cô khiến vóc người tinh tế của cô càng trở nên mảnh mai, lụa mỏng che đi chân dài, như ẩn như hiện ra cực kỳ càn rỗ.
Cô rất đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta kinh động.
Chẳng qua Mặc Trì Uý không hề vui vẻ.
Không phải nói là anh không thích cô mặc như vậy ị người đàn ông khác nhìn thấy.
Mím chặt đôi môi mỏng, anh đứng dây, trong dãy váy chọn ra một chiếc váy màu xanh bạc hà: “Đổi cái này đi.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Đường Tâm Nhan nặng nề rơi trở về lòng ngực.
Kèm theo đó là mất mát không vui mà cô không thể nói rõ được.
Thì ra, anh cảm thấy cô mặc như vậy cũng không xinh đẹp!
Cô nhận lấy lễ phục từ trong tay anh trở về phòng trang điểm.
Lúc Anna thay cô sửa lại lễ phục, mặt kinh ngạc nói: “Tôi nhớ trước kia tổng giám đốc Uý rất thích màu trắng, lần trước anh ấy dẫn bạn gái tới, cũng mặc một bộ lễ phục không khác lắm, lúc ấy tổng giám đốc Uý kinh ngạc rát lâu mới hồi phục được tinh thần.”
Tâm trạng của Đường Tâm Nhan đã vón không tốt, lại bị Anna châm dầu vào lửa, cô lạnh lùng nói: “Khẩu vị của một người rất dễ thay đổi, nhưng mà cho dù anh ta có thay đổi thế nào đi nữa, thì chỉ sợ cô Anna cũng chỉ có thể ăn giấm thôi.:
Anna bị Đường Tâm Nhan làm cho nghẹn lại.
…
Ngồi trên xe Limousine sang trọng, Đường Tâm Nhan mím chặt môi, không nói chuyện với Mặc Trì Uý.
Nhìn thấy anh cô liền thấy phiền, một chút cũng không muốn nói chuyện cùng anh.
Nói thật, cô cũng không biết vì sao tâm trạng lại không tốt, là vì anh thấy cô mặc lễ phục đó không đẹp, hay bởi vì những lời Anna cố ý khích bác ly gián.
Thật ra từ khi biết Mặc Trid Uý, cô liền biết, người đàn ông này ưu tú như vậy, không thể nào thực sự thích cô.
Kết hôn cùng cô, rốt cuộc anh là vì cái gì chứ?
Anh và người yêu trước kia, tại sao lại chia tay?
Là vì giận dỗi nên mới cưới cô sao?
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Sau khi Mặc Trì Uý trả lời điện thoại công việc song, bàn tay tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.
Đường Tâm nhanh nhanh chóng che giấu tâm trạng, cô lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Mặc Trì Uý nheo đôi mắt đen lại: “Em không vui.”
Đường Tâm Nhan nói: “Không liên quan đến chuyện của anh.”
Cô vừa nói xong, bàn tay đang cầm tay cô liền tăng thêm sức lực.
Cô đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, nước mắt nóng hổi trong mắt ứa ra: “Anh bóp đau em.”
Vốn là đang rất tức giận, nhưng phối hợp với giọng nói lúc này của cô lại trở thành lời trách móc hờn dỗi.
Mặc Trì Uý thấy tay nhỏ bé trắng nõn của cô bị anh bóp đỏ, nhanh chóng buông lỏng tay.
Nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn thâm sau như thế: “Bởi vì anh bảo em đổi lễ phục sao?”