Giống như ngủ bù tất cả những đêm mất ngủ kia, sau khi ăn sáng song cô lại tiếp tục nằm xuống giường ngủ.Ngay cả điện thoại cũng không mở, bởi vì cô sợ Mặc Trì Uy sẽ bắt cô dậy.
Tỉnh lại lần nữa, lần này cô bị chuông cửa đánh thức.
Dụi dụi mắt, cô mang đôi mắt buồn ngủ đi ra mở cửa.
Ở bên ngoài là một người mặc đồng phục nhân viên khách sạn đang đẩy thích ăn, anh ta lễ phép nói: “Xin hỏi cô là cô Nhan sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu, nếu như cô nhớ không nhầm thì cô không gọi đồ ăn thì phải!
Nhân viên phục vụ nhìn thấy nghi ngờ của Đường Tâm Nhan, anh ta mỉm cười nói: “Là tổng giám đốc Uy để đầu bếp chúng tôi chuẩn bị bữa trưa cho cô.”
Mặc Trì Uý sao?
Đường Tâm Nhan dừng lại mấy giây sau đó né người, để phục vụ đẩy xe thức ăn vào.
Bữa ăn bao gồm ba món mặn một món rau, súp và hoa quả tráng miệng.
Đầu bếp khách sạn làm đồ ăn nên cả màu sắc và hương vị đều rất đầy đủ, trước khi Đường Tâm Nhan ăn cơm, cô mở điện thoại lên.
Phía bên trên xuất hiện hai tin cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc.
Điện thoại và tin nhắn đều là cùng một người gửi đến.
‘Buổi sáng anh có việc bận, không thể chăm sóc em, anh đã để người chuẩn bị bữa trưa, em ăn xong thì nghỉ ngơi đi.’
Nhìn anh lạnh lùng như vậy không ngờ tới anh còn biết quan tâm đến người khác.
Nhưng mà lúc anh nổi giận thật sự làm người ta sợ hãi!
Vì buổi biểu diễn nội y ngày hôm qua, nên hai ngày trước cô đã có ý kiêng ăn, không dám ăn nhiều.
Phải biết rằng với một người đam mê đồ ăn, ăn kiêng thật sự là chuyện đau khổ nhất trên đời này.
Một lúc cô đã ăn hết hai bát cơm.
Sờ cái bụng đã nó của mình, mặc dù cô vẫn còn muốn ngủ, nhưng nghĩ đến cô không mang lễ phục tới, cô đánh phải đeo túi xách ra cửa.
Nếu đồng ý làm bạn gái của Mặc Trì Uý, đương nhiên cô không thể để anh mất mặt được.
Khách sạn nằm ở nơi phồn hoa nhất thành phố, nên không cần ngồi xe, từ khách sạn đi thẳng về phía trước liền có thể thấy một trung tâm thương mại.
Đến tầng ba, Đường Tâm Nhan đi dạo đến một cửa hàng lễ phục.
Nhân viên bán hàng thấy có khách đến chào đón rất nhiệt tình.
Đồng thời bọn họ cũng quan sát quần áo trên người Đường Tâm Nha.
Một chiếc áo đơn giản màu trắng, phối hợp với một chiếc quần short denim, cũng không phải của nhãn hiệu nổi tiếng gì, là những quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trên người đeo một cái túi, cũng không phải đồ đắt tiền, có thể nói từ đầu đến chân cô không có một thứ gì có giá trị.
Trong lòng Đường Tâm Nhan đang tính toán xem cô sẽ mua lễ phục bao nhiêu tiền thì mới không làm mất mặt Mặc Trì Uý.
Tiền cô kiếm được còn phải dùng để chữa bệnh cho mẹ, không thể phung phí được.
Lúc trong lòng cô còn đang tính toán không để ý tới ánh amwts nhiệt tình của nhân viên bán hàng đã biến thành lạnh nhạt.
Những nhân viên của những nhãn hiệu nổi tiếng đều là người có mắt nhìn, người nào có tiền người nào không có tiền, bọn họ chỉ cần nhìn một cái là biết.
Đường Tâm Nhan nhìn trúng một cái váy dài hở vai, kiểu dáng và màu sắc này cô cũng khá thích, cô dùng ngón tay chỉ vào hỏi: “Xin chào, cái này có thể cho tôi thử được không?”
Tiếng nói của cô vừa phát ra, cũng không có ai trả lời cô.
Cô quay đầu lại nhìn, mới phát hiện nhân viên bán hàng đón cô lúc này đang ở cửa tiếp đón một vị khách nữ khác.
Mà vị khách nữ đó lại là…
Giang Na Nhi!
“Cô Nhi, mời vào bên trong, trong cửa hàng chúng tôi có bộ lễ phục kiểu dáng mới nhất vừa được chuyển từ Ý về, cô mặt nhất định sẽ rất đẹp.” Nhân viên bán hàng nịnh hót cười nói.
Giang Na Nhi nhấc mắt lên, phát hiện bên trong cửa hàng còn có một người khác, cô ta nhíu mày lại, không vui nói: “Đuổi đi, lúc tôi chọn quần áo, không thích có người ngoài.”
Nhân viên bán hàng gật đầu, sắc mặt cô ta lạnh nhạt đến bên cạnh Đường Tâm Nhan: “Cô này, hiện giờ cửa hàng chúng tôi cần tiếp đãi khách quý, hay là cô đi tiệm khác xem một chút đi!”
Đương Tâm Nhan không hề bỏ lỡ ánh mắt kinh thường của nhân viên bán hàng.
A, thì ra là thay đổi thái độ, đây là sợ cô không mua nổi nhãn hiệu nổi tiếng, không cọi trọng cô phải không?