Trong phòng tắm.
Đường Tâm Nhan đứng trước bồn rửa mặt nhìn vào người phụ nữ trong gương, mặt mày ửng hồng, ánh mắt vẫn mơ màng đầy nước, hàng mi dài run rẩy không khỏi ngượng ngùng xấu hổ lại thấy buồn bực mà cúi thấp đầu xuống, xả ào ào nước rồi dùng sức chà mạnh đôi tay nhỏ trắng nõn của mình.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt rất công nhiên nhìn chằm chằm mình, cô ngước mắt nhìn vào trong gương.
TRên gương phản chiếu lại hình ảnh của người đàn ông thân cao dong dỏng đứng tựa người bên khung cửa, dáng điệu anh ta lười biếng thong dong, ngón tay xương dài dài đang vân vê chiếc bật lửa bạc. Khi cô nhìn về phía anh thông qua tấm gương, anh cũng khẽ ngước lên, đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm cũng hướng thẳng về phía cô.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Con tim mà cô vất vả khiến nó bình tĩnh lại bắt đầu phấn khích reo hò trong lồng ngực.
Chuyện vừa xảy ra trên ghế sofa thật sự quá mờ ám, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đủ khiến người ta xấu hổ đến mặt đỏ tim run.
Cô cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa.
Anh không phải loại súng đồ chơi lên nòng vài phút như cô tưởng tượng, nghĩ lại cô cũng thấy mình đủ ngây thơ mới tưởng tượng anh như vậy. Nói thật nến vừa rồi hai người lau súng cướp cò mà tiến thêm bước nữa, phát sinh loại chuyện kia thì chắc chắn với thân hình nhỏ xinh của cô không thể nào trụ được thứ kia của anh, chắc chắn sẽ rất thảm…
Bỗng nhận ra trong vô thức mình lại nhớ đến chuyện kia gương mặt cô lại đỏ rần rần lên.
“Thôi, em còn rửa nữa thì da tay cũng bị em chà rớt mất.”
Giọng nói khàn khàn đặc thù của đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô, sau đó cô thấy eo mình bị ôm chặt.
Đôi tay thon dài mang đầy sắc mạnh của người đàn ông bao lấy cô từ phía sau.
Cơ ngực rắn chắc dán sát lên sống lưng tinh tế duyên dáng của cô.
Tư thế ôm vô cùng tình cảm, cũng vô cùng mờ ám.
Đường Tâm Nhan nghĩ, trước đó hai người cũng không quá thân thiết, sau khi làm xong loại chuyện kia bỗng nhiên lại tình cảm đến mức ôm ấp nhau rồi.
Cũng may anh cảm nhận được cô không quen, cả người cứng đơ ra nên cũng không miễn cưỡng. Tay anh vòng qua hông cô, vươn đến trên bồn rửa mặt rồi tắt nước đi, sau đó anh quay sang lấy khăn bông, nhẹ nhàng xoa khô nước dính trên tay cô.
Xong xuôi, anh đang định quay đi thì di động của cô đặt bên cạnh bồn rửa bỗng vang lên.
Lúc trên xe cô chỉ xóa đi số của Phó Tư Thần chứ không cho anh vào sổ đen điện thoại, cô đã cho rằng, sau khi xảy ra chuyện lần trước khiến cho hai bên không thoải mái, thậm chí là trở nên không ưa, căm hận lẫn nhau thì Phó Tư Thần sẽ không liên lạc với cô nữa, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không.
Nhưng cô đoán sai, không ngờ anh ta sẽ gọi cho cô vào lúc này.
Cho dù số gọi tới không hề đền tên nhưng chỉ cần liếc sơ qua cô cũng có thể nhận ra đó là số di động của Phó Tư Thần.
Không chỉ Đường Tâm Nhan nhận ra số điện thoại kia mà Mặc Trì Úy cũng đã biết người gọi tới là Phó Tư Thần.
Anh nhanh hơn cô mà nhấc điện thoại lên, chuẩn bị bắt máy.
Lúc này Đường Tâm Nhan mới nhận ra điện thoại mình bị anh lấy đi thì theo bản năng mà muốn giật lại.
“Tôi sẽ không nói chuyện cùng anh ta, anh ta gọi đến không bắt máy là được.”
Mặc Trì Úy một tay ôm Đường Tâm Nhan vào ngực, một tay khác vẫn giữ điện thoại, anh lướt ngón tay, bắt máy.
Đường Tâm Nhan còn muốn ngăn cản nhưng không kịp mất rồi, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Phó Tư Thần: “Tâm Nhan, anh nghe Vũ Nhu nói em đã kết hôn, nói cho anh biết đây không phải sự thật đi!”
“Đó là sự thật, cô ấy đã lập gia đình.” Đáp lại Phó Tư Thân là giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vô cùng của Mặc Trì Úy.
Đường Tâm Nhan không có cách nào thoát khỏi vòng tay anh sau cũng lười không phản kháng nữa, ngước mắt lên ngắm nhìn gương mặt góc cạnh, đáy mắt lạnh lẽo sâu thăm thẳm của anh khiến cô không khỏi thở dài trong lòng.
Thôi, thôi vậy, từ trước tới nay, cô chẳng phải vẫn luôn không cách nào kháng cự sao.
Nếu anh muốn nghe điện thoại của Phó Tư Thần cứ mặc để anh nghe đi, dù sao cô cũng Phó Tư Thần đã không có bất cứ thứ gì và cũng không thể lại phát sinh bất cứ thứ gì.
Chỉ là cô thật sự không hiểu Phó Tư Thần rốt cuộc nghĩ cái gì, trước đây cô ở cạnh anh ta thì anh ta không biết quý trọng, đến sau khi ly hôn anh ta đột nhiên lạ bày ra vẻ thâm tình không dứt.
Anh ta mắc chứng tâm thần phân liệt à?
Nếu đã quyết định ở chung với Đường Vũ Nhu thì lẽ ra nên quý trọng người con gái của hiện tại chứ, sao cứ phải níu kéo những thứ của quá khứ mà vĩnh viễn không trở lại được?
Mà lúc này, Phó Tư Thần phát hiện người nói chuyện với mình không phải Đường Tâm Nhu mà là một gã đàn ông thì thất thần mấy giây: “Anh là ai? Sao anh lại nghe điện thoại của Tâm Nhan?”
“Tôi là chồng của cô ấy, mong sau này mời Phó thiếu sẽ không tiếp tục gọi đến làm phiền vợ tôi, đặc biệt là buổi tối, cô ấy sẽ không có thời gian và sức lực để quan tâm đến anh đâu.”