Vốn dĩ Đường Tâm Nhan ngủ rất ngon, không mộng mị gì, nhưng đột nhiên có một “con mèo” từ đâu chạy đến, liên tục dùng móng vuốt cào mặt cô. Cô khó chịu càu nhàu, tức giận đuổi nó đi. Nhưng nó cứ mãi không chịu đi, thậm chí còn đè những cái móng cứng của nó lên mặt cô. Đường Tâm Nhan mơ mơ màng màng chìa tay ra đẩy nó thật mạnh, nhưng không thể nào đẩy được, nó trở nên hung dữ và đè cô mạnh hơn. Sợ mặt mình bị trầy, cô ngơ ngác vươn bàn tay bé nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng an ủi nó, cố gắng dùng sự dịu dàng của mình để khiến nó ngoan ngoãn bỏ đi. Còn sắc mặt của người đàn ông bị xem là “mèo” thì ngày càng lạnh lùng. Người phụ nữ này có biết mình đang làm gì không? Đã kề sát mặt thì thôi đi, lại còn vươn tay ra…
Đường Tâm Nhan cho rằng dù cô có vỗ về thế nào đi nữa, chú mèo con vẫn không chịu ngoan ngoãn rời đi, hàng mi dài che mí mắt dưới khẽ run lên, cố gắng mở mắt ra, nhưng vì quá mệt nên không thể mở ra được. “Mèo con, đừng nghịch nữa, đi đi, ta muốn ngủ…”, tay cô nhè nhẹ vỗ về “móng vuốt mèo” cạnh bên mặt, dịu dàng nói. Chết tiệt! Nghe thấy giọng nói như vậy, lại còn bị bàn tay nhỏ của cô “vỗ về”, yết hầu gợi cảm của Mặc Trì Úy cuộn lên xuống, ánh mắt anh trở nên tối tăm và sâu thẳm như một màn đêm nhuốm màu mực.
Con mèo con không hề nghe lời, Đường Tâm Nhan cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhất định là có vấn đề! Cô cố gắng tỉnh giấc. Sau khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên chỗ đó của người đàn ông, cô lập tức trở nên tỉnh táo. Ngay lúc này, có người ở bên ngoài đẩy cửa đi vào.
– Tiểu Mặc, anh quá đáng lắm, sau màn anh hùng cứu mỹ nhân thì bỏ mặc em ở đó luôn, anh không biết chứ, suýt chút nữa là em đã bị một lão già quỷ quái dở trò xằng bậy rồi…
Đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ, Đường Tâm Nhan giật mình kêu thành tiếng nhỏ, theo phản xạ định đứng dậy khỏi người Mặc Trì Úy, nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị anh đè xuống. Thi Họa vừa đi đến ghế sô pha trong phòng khách, từ góc độ của cô ấy, chỉ có thể nhìn thấy có một người phụ nữ đang nằm trên đùi Mặc Trì Úy. Những lọn tóc xoăn như tảo biển của người phụ nữ che đi khuôn mặt của cô ấy khiến cô không thấy rõ được tướng mạo của người đó. Tuy nhiên, tư thế của hai người lại ám muội đến vô cùng. Dù không thấy gì, nhưng Thi Họa không khỏi đỏ mặt, nhanh chóng đánh mắt sang một bên, lui về phía sau vài bước:
– Hai người… Emma, sao cô không trở về phòng? Thật ngại quá!
Đường Tâm Nhan thấy Thi Họa hiểu lầm, cô rất muốn giải thích, thế nhưng đầu của cô lại bị người đàn ông đè chặt, cô không thốt ra được lời nào. Thi Họa xấu hổ đến mức che mặt chạy vào phòng mình, sau khi xách túi từ trong phòng ra, cô vẫy tay với Mặc Trì Úy:
– Xem ra bữa tiệc ngày mai anh không cần em đi cùng nữa rồi, con người em biết điều lắm nên sẽ không ở đây làm bóng đèn đâu!
Mặc Trì Úy nhìn Thi Họa sải bước về phía cửa:
– Đi đâu đó?
– Em không biết, ra ngoài đi dạo vòng vòng thôi.
– Buổi tối về đây, đừng chạy lung tung.
– Ôi, em đã lớn rồi, anh đừng lo lắng nữa. Lo mà ân ái với vợ anh đi! Em đi dây, hẹn gặp lại!
Thi Họa mi gió một cái, không đợi Mặc Trì Úy nói thêm gì đã mở cửa nhanh chóng rời đi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mặc Trì Úy thả Đường Tâm Nhan ra. Đường Tâm Nhan đỏ mặt ngẩng đầu, cô xấu hổ giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh. Nhưng còn chưa kịp chạm vào anh đã bị anh siết chặt cổ tay lại.
– Suýt nữa thì anh hại chết tôi rồi!
Thêm một hai phút nữa thôi, cô chắc chắn sẽ bị anh làm cho ngạt thở. Mặc Trì Úy dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống chuyên tâm nhìn cô:
– Em phóng hỏa thì em phải có trách nhiệm cứu hỏa!