Mặc Trì Úy mím môi không nói gì, vừa lái xe vừa mở điện thoại di động của cô ra. Đường Tân Nhan nhìn thấy anh nhấn vài lần đã dễ dàng mở khóa màn hình điện thoại, cô rất ngạc nhiên, “Sao anh biết mật khẩu của tôi?”. Sau khi Diệp Nhiễm lấy lại điện thoại di động từ Phó Tư Thần đưa lại cho cô, cô đã đổi mật khẩu mới. Trước đó, cô chưa từng tiếp xúc với Mặc Trì Úy, anh không thể nào nhìn trộm mật khẩu của cô được. Nói cách khác, anh còn là cao thủ mở khóa chuyên nghiệp nữa à? Thật đáng sợ! Cô đưa điện thoại cho anh vì nghĩ rằng anh không thể mở được và không thể nhìn thấy sự riêng tư của cô. Nhưng giờ thì… Đường Tâm Nhan định lấy lại điện thoại thì Mặc Trì Úy đã mở danh bạ ra. Hơn nữa, khi nhìn thấy số điện thoại của Phó Tư Thần được lưu tên là “chồng yêu”, sắc mặt của anh sa sầm lại.
Đường Tâm Nhan không biết anh đã nhìn thấy gì mà mặt mày ngày càng lạnh đi. Anh ném điện thoại vào người cô mà không nói gì thêm, hai mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước. Đột nhiên anh đạp ga tăng tốc độ. Đường Tâm Nhan không kịp chuẩn bị, chiếc xe tăng tốc bất ngờ, cô kinh hãi hét lên một tiếng, cơ thể lắc lư không vững, vội nắm lấy tay vịn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông không biết đang buồn bực chuyện gì. Cô cầm lấy điện thoại, mở khóa màn hình, giao diện hiện ra tên danh bạ anh vừa mới xem xong. Nhìn thấy hai chữ “Chồng yêu”, cô rất ngạc nhiên. Nếu cô nhớ không lầm, cô đã xóa số điện thoại của Phó Tư Thần ngay sau khi đăng kí kết hôn với Mặc Trì Úy rồi. Hai chữ này có lẽ đã được lưu bởi Phó Tư Thần. Sau khi lấy lại điện thoại, cô không liên lạc với hắn ta, nên hiển nhiên cô cũng không biết tên đã bị thay đổi, càng không biết được hắn ta lại lưu cái tên thân mật và dễ gây hiểu lầm này. Cô liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng, sờ sờ mũi, da đầu tê tái nói:
– Hôm đó tôi làm rơi điện thoại ở San Hồ Viên, bị Phó Tư Thần lấy được. Mấy chữ này hẳn là do anh ta lưu.
Mặc Trì Úy “ừm” một tiếng rồi trầm giọng nói:
– Xóa đi rồi lưu tên đó vào số của anh.
– Tôi có thể xóa số của Phó Tư Thần, nhưng tôi không muốn lưu hai chữ này vào số của anh.
Cô và anh còn chưa thân thiết đến mức đó, quá kỳ dị và gượng gạo đi!
“Kít” một tiếng, Mặc Trì Úy dừng xe bên đường. Anh cởi dây an toàn, thân hình cao lớn tiến về phía cô, bao trùm lấy cô giống như một tấm lưới lớn. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Mùi thuốc lá thoang thoảng cùng với mùi hương sảng khoái sau khi cạo râu của người đàn ông phảng phất trong không khí bọc lấy dây thần kinh nhạy cảm của cô. So với nụ hôn bên ngoài trước đó, nụ hôn này độc đoán và mạnh mẽ hơn. Chưa được sự đồng ý của cô đã hôn cô đến trời đất quay cuồng rồi…
Chiếc lưỡi ấm áp cạy mở hàm răng của cô và mạnh mẽ vờn lấy chiếc lưỡi hồng hào của cô như đang căm phẫn trách tội cô. Đầu óc Đường Tâm Nhan trống rỗng. Cô hầu như chưa từng hôn ai, trải nghiệm duy nhất mà cô có cũng là đến từ người đàn ông ở trước mặt. Kỹ năng hôn của anh quá tốt khiến cô không thể tránh được, sau vài lần quấn lấy nhau, cô càng thêm choáng váng, hai chân dần mềm nhũn. Tiếng thở đã không còn nhịp nhàng. Cô không dám tiếp tục như vậy nữa nên muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại đè chặt, bám dính lấy cô, buộc cô phải dây dưa với anh. Cô quá ngây thơ trên phương diện tình cảm, và cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh. Anh không dừng lại cho đến khi cô sắp thở không nổi nữa, anh nhìn cô trìu mến, giọng nói khàn khàn gợi cảm tiếp tục tập trung vào chủ đề trước đó, “Có lưu không?”.