Nhìn Đường Tâm Nhan sững sờ ngây ngốc, vẻ mặt nghiêm nghị của Mặc Trì Úy thả lỏng hơn một chút: “Em rất để ý đến việc em gái anh xuất hiện bên cạnh anh đúng không?”. Nếu nói rất để ý thì cũng không đúng, nhưng nếu nói không hề để ý, vậy thì đó là dối lòng. Cô nghĩ rằng, có thể là do đã kết hôn rồi, dù cho hai bên không yêu nhau, nhưng cô cũng không thật sự muốn thấy bên cạnh anh xuất hiện bóng dáng của người con gái khác! Cũng giống như tính chiếm hữu của anh dành cho cô vậy đó, rõ ràng không yêu cô, nhưng anh vẫn độc đoán ra lệnh cho cô không được mập mờ với chồng cũ. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô cong môi: “Còn lâu”.
Bên ngoài buổi biểu diễn có rất nhiều người qua lại, thấy hai người thân mật ôm nhau, bọn họ đều quay đầu nhìn với ánh mắt không bình thường, Đường Tâm Nhan xấu hổ đẩy anh:
– Anh thả tôi ra đi!
Mặc Trì Úy tỏ vẻ không nghe thấy cô nói gì, khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn ở rất gần cô:
– Tại sao lại nhận show như này? Phó Tư Thần không đưa tiền cho em hả?
Trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự lạnh lùng khó tả. Tối hôm đó anh không chịu nghe cô giải thích, suýt chút nữa đã xé xác cô ra, cô vẫn còn tức lắm, thế mà lúc này đây, anh ta lại nói với cô bằng giọng điệu này, cơn giận bị đè nén lập tức bùng nổ:
– Anh coi tôi là cái gì vậy? Ra ngoài bán thân chắc?!
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ dễ nổi nóng ở trước mặt, ánh mắt trở nên sâu xa, không rõ tâm trạng:
– Đừng nói với anh những bức ảnh đó bị người khác chỉnh sửa!
Tối hôm đó, camera an ninh ở San Hồ Viên bị hư, không thể kiểm tra xem là ai đã chụp ảnh, nhưng Giản Thành hỏi bảo vệ ở đó và biết được rằng Đường Tâm Nhan không ở lại San Hồ Viên cả đêm, cũng không có người khả nghi nào vào tòa nhà nơi cô sống để chụp lén. Có thể là do người trong khu dân cư đó làm, nhưng để tìm được người đó là ai cần có thời gian. Dù có ảnh làm bằng chứng nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tận sâu trong trái tim, anh vẫn một lòng tin cô, chỉ cần cô cho anh một lời giải thích hợp lý.
“Đúng vậy, bức ảnh là thật”, Đường Tâm Nhan không muốn cãi nhau với anh ở nơi công cộng, nhưng cơn giận lại bùng nổ đến mức không thể kiềm chế được, “Thật thì sao chứ? Anh có tận mắt thấy tôi gạ tình Phó Tư Thần không, hay là tận mắt thấy tôi lên giường với anh ta?”. Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ đang tức giận với hai má ửng hồng, anh mím chặt môi không nói gì. Khi bị anh nhìn chằm chằm như thế này, Đường Tâm Nhan đột nhiên cảm thấy lạnh người, nhận ra mình quá kích động, cô cắn chặt môi, “Bỏ đi, tôi không muốn cãi nhau với anh, anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, dù tôi có giải thích thì anh cũng sẽ không tin mà thôi! ”
Mộ Chỉ Vĩ nhìn chằm chằm vẻ mặt đau khổ và tức giận của cô, anh hạ giọng nói:
– Sao biết được chứ?
Đường Tâm Nhan cực kỳ tức giận trả lời:
– Bởi vì anh và Phó Tư Thần giống nhau, đều là đồ khốn nạn!”
Mặc Trì Úy híp mắt lạnh lùng:
– Nói lại lần nữa?
– Đồ – khốn – nạn!
Vừa dứt lời, anh siết eo cô chặt hơn nữa. Giây tiếp theo, anh liền hôn cô. Đường Tâm Nhan không ngờ rằng anh sẽ hôn mình, cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn, trong lúc cô đang phân tâm, anh lách qua răng cô rồi quấn lấy chiếc lưỡi của cô. Anh hôn một cách mãnh liệt và mạnh bạo, Đường Tân Nham như muốn nổ tung. Hai má ửng hồng và nóng bừng, cô giơ tay định tát anh nhưng dường như anh biết cô sẽ làm vậy, trước khi cô đụng vào anh, anh đã siết chặt cổ tay cô. Cô nhíu chặt lông mày, vô cùng tức giận. Người đàn ông này, bên ngoài đẹp trai và lãnh đạm, nhưng thực ra còn quyết đoán, ngang tàng hơn cả Phó Tư Thần!
Sau khi bị anh hôn sâu như vậy, Đường Tâm Nhan cắn đôi môi sưng đỏ, tức giận trừng mắt nhìn anh:
– Sao anh có thể như vậy chứ?
Mặc Trì Úy ghé vào tai Đường Tâm Nhan, giọng nói trầm thấp, khàn khàn đầy gợi cảm:
– Bây giờ, anh muốn nghe lời giải thích của em.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô giống như sợi lông vũ đang lướt qua nội tâm của cô, cảm giác tê dại đó khiến cô hoảng sợ trong vài giây.