Chiếc xe gần như lướt qua sát người Đường Tâm Nhan, khi cô nghiêng người né tránh thì loạng choạng ngã xuống đất, khuỷu tay đập xuống sàn nhà lạnh lẽo khiến cô đau đớn bứt rứt.
Cô quay đầu dõi theo chiếc xe càng lúc càng xa, hàm răng dùng sức cắn chặt môi.
Trong đôi mắt hạnh ầng ậc nước mắt, cô tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn đuôi xe.
Người đàn ông khốn kiếp!
Không quan tâm cũng không để ý, nhưng cô vẫn tức giận về những gì diễn ra tối hôm qua!
Không có anh, chả nhẽ cô không sống nổi sao?
Đường Tâm Nhan từ dưới đất đứng dậy, cô liếc nhìn khuỷu tay rách da vì ma sát, mặc kệ đau đớn, cô đi tới trạm xe buýt với tâm trạng nặng nề.
Nếu không có Mặc Trì Úy ra mặt, cô không thể gia nhập đoàn phim nữa.
Nhưng với thái độ của Mặc Trì Úy, ước chừng cô nhờ anh đứng ra giải quyết sự việc này, anh cũng sẽ không giúp đỡ!
Hai tay Đường Tâm Nhan ôm lấy cơ thể mảnh mai, chóp mũi chua xót cực kì, không biết vì sao, nhìn thấy Mặc Trì Úy chết tiệt đối xử với cô thế này, trong lòng cô cảm thấy buồn bực ngột ngạt khó tả.
Trong xe Bentley.
Sau khi xe lướt qua Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mới nâng mắt lên khỏi tài liệu.
Anh lia mắt qua kính chiếu hậu, thấy người con gái nhỏ bé đó ngã xuống đất, anh kìm nén cảm xúc không bảo Giản Thành quay đầu lại, anh nhắm mắt lại cất giọng lạnh lùng: “Về công ty họp!”
“Cậu Mặc ơi, cậu cãi nhau với mợ chủ à?”
“Lo lái xe đi!”
Giản Thành liếc nhìn tầm mắt Mặc Trì Úy vẫn luôn nhìn theo bóng dáng mảnh mai ngoài cửa sổ xe, anh ta sờ mũi, thật sự không hiểu suy nghĩ sâu xa của ông chủ!
Rõ ràng là quan tâm, lo lắng cho mợ chủ, mà tại sao lại bỏ ra với nét mặt rét căm căm!
Một phút sau, giọng nói bình thản của Mặc Trì Úy vang lên: “Kiểm tra xem tối hôm qua ai đã ra vào San Hồ Viên và phu nhân đi ra khi nào?”
Lúc mới nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, như thể có tảng đá lớn đè lên trái tim anh!
Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại, anh cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn!
Nếu cô thật sự quyến rũ Phó Tư Thần, cô không cần đợi đến sau khi ly hôn!
Đường Tâm Nhan nhờ Diệp Nhiễm cùng về San Hô Viên với cô ấy.
Điện thoại bỏ trong áo khoác, hơn nữa hành lý ở trong phòng khách, bất kể thế nào cô cũng về đây một chuyến.
Ngay khi bước vào tòa nhà, nhân viên quản lý tài sản bước tới đưa cho cô một tờ giấy: “Cô Phó, đây là anh Phó nhờ tôi đưa cho cô.”
Đường Tâm Nhan cầm lấy tờ giấy, cô nhìn nhân viên quản lý tài sản trả lời: “Tôi không còn là cô Phó nữa!” Nói đoạn, cô chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của nhân viên quản lý tài sản mà dẫn Diệp Nhiễm lên lầu.
Khi đến căn hộ, cô nhìn xung quanh, Phó Tư Thần đã đi rồi.
Cô mở tờ giấy ra, Phó Tư Thần để lại một câu nói trên đó: Nếu muốn lấy lại điện thoại di động, hẹn gặp ở nhà hàng Fillin lúc năm giờ chiều.
Đường Tâm Nhan đương nhiên sẽ không đi gặp Phó Tư Thần, cô giao việc này cho Diệp Nhiễm giải quyết.
Sau khi lấy hành lý, cô dọn đến một căn hộ của nhà họ Đường ở khu phố cũ.
Dọn dẹp căn hộ xong, cô xuống buồng điện thoại dưới lầu gọi điện thoại cho Quý Tịnh.
Sau khi Quý Tịnh biết chuyện cô bị hất khỏi vai nữ chính trong “Truyền thuyết mỹ nhân” cũng đang tìm cô: “Bây giờ tôi sẽ mở một cuộc họp báo, cô đến công ty ngay nhé!”
“Ok!” Đường Tâm Nhan vẫn chưa ký với bất kì công ty quản lý nào, Quý Tịnh quan tâm cô như vậy, Đường Tâm Nhan rất biết ơn và cảm động.
Dù sao từ khi nhà họ Đường phá sản, Phó Tư Thần thay đổi tình cảm, những người ngày trước có quan hệ tốt với cô đều xa lánh cô, thậm chí còn có người muốn giẫm cô vào cát bụi, chẳng hạn như Đường Vũ Nhu.
Cô đã nhìn thấu tình người ấm lạnh từ lâu.
Trên đời này không có bao nhiêu người đáng để cô tin tưởng, nhưng cũng không có một người đáng để cô nương tựa.
Quý Tịnh làm việc cho công ty truyền thông Dự Âm thuộc tập đoàn NE, cô ấy là người đại diện vàng có phòng làm việc riêng.
Khi Đường Tâm Nhan tới văn phòng, cô ấy vẫn còn đang họp nên cô ngồi trên sopha đợi cô ấy.
Mười phút sau, Quý Tịnh quay trở lại, cô đặt tài liệu trong tay xuống rồi ngồi bên cạnh Đường Tâm Nhan: “Tôi đã đến gặp đạo diễn Hầu sau khi nghe chuyện của cô, nhưng cũng không có ích gì, hiện tại chỉ có tìm tổng giám đốc Mặc mới giữ được vị trí nữ chính của cô.”