Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 342: Đó là đại bảo bối!



Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

“Long chi quật khởi là món đồ mà Âu Dương đại sư vô cùng đắc ý trong gần hai năm mới làm ra được, sao lại…?”

Tất cả các khách mời ở đây đều ngẩn ra một chút, món quà mà Diệp Oản Oản thật sự đưa tới, đến tột cùng là vật gì, mà Âu Dương Dục đại sư thậm chí không tiếc lấy ‘Long chi quật khởi’ để đổi.

Không cần đề cập đến khách mời ngay cả Diệp Hồng Duy mặt cũng đầy vẻ không hiểu.

“Ha ha, Diệp lão đầu, lần trước ông không phải nói là vô cùng tán thưởng món đồ ‘Long chi quật khởi’ của tôi sao… Đến đến chúng ta cùng đổi đi!” Ánh mắt Âu Dương Dục nóng bỏng đầy ham muốn, tuy ông đang nói chuyện với Diệp Hồng Duy nhưng cặp mắt vẫn chưa từng rời khỏi cốt chế phẩm đó, ánh mắt vẫn phảng phất ẩn chứa vạn phần nóng bỏng.

Diệp Oản Oản vẫn đang suy nghĩ phương pháp ứng phó với ông nội mình nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Dục cư xử như vậy, mặt cô liền mờ mịt không hiểu chuyện gì cả.

Ách, cô là ai, cô đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy…

Đại sư Âu Dương Dục dùng ‘Long chi quật khởi’ đổi lấy món đồ cổ mà cô dùng một trăm đồng mua được trên phố đồ cổ, dù cô cũng không biết cái đó là cái quỷ gì? 

“Diệp lão đầu, chúng ta liền quyết định như vậy đi, món đồ này tôi mang đi, ngày mai tôi sẽ cho người đem Long chi quật khởi mang tới nhà cho ông.” Âu Dương Dục đem cốt chế phẩm ôm vào trong người mình, bộ dáng không nguyện ý muốn trả lại.

Diệp Hồng Duy thân là chủ nhân Diệp gia, thấy Âu Dương Dục cực kì để ý đến món đồ đó, ông liền biết đây là cực phẩm có một không hai rồi, vì vậy cực kì khôn khéo lập tức mở miệng nói: “Ông đưa lại cho tôi đi.”

“Sao, không phải là ông ghét bỏ cái vật không hên này sao?” Âu Dương Dục nhất thời có chút không vui nói.

“Tạm thời không ghét bỏ nữa.” Diệp Hồng Duy mặt không chút thay đổi nói.

“Ông… Ông sao có thể như vậy được? Nếu một Long chi quật khởi không đủ thì tôi lại đưa thêm cho ông một cái “Khổng Tước Đông Nam Phi”, ông đổi cho tôi đi!” Âu Dương Dục cắn cắn răng nói.

“Khổng Tước Đông Nam Phi!”

Mấy người ngồi trên bàn tiệc gần chỗ chủ tọa nhất thời nổi lên tiếng kinh ngạc.

‘Khổng Tước Đông Nam Phi’ là tác phẩm năm xưa của Âu Dương Dục, mặc dù không nổi tiếng bằng ‘Long chi quật khởi’, nhưng cũng là vật bất phàm.

“Diệp lão đầu, ngàn vạn lần chớ cùng ông ta đổi nha, tôi thấy Âu Dương Dục lão tử này từ trước tới giờ chưa bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn lấy phần thua thiệt về mình đâu, ông nên cân nhắc cho kĩ càng nhé!” giáo sư Lý Nhạc là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhắc nhở.

“Tôi không đổi.” Âm thanh có lực của Diệp Hồng Duy phát ra.

Nghe xong, Âu Dương Dục mặt đầy thất vọng, vô cùng không tình nguyện đem cốt chế phẩm trả lại cho Diệp Hồng Duy, ánh mắt vẫn đầy lưu luyến không muốn rời đi.

Thấy Âu Dương Dục cực kỳ không tình nguyện đem cốt chế phẩm trả lại cho Diệp Hồng Duy, mấy ông lão ngồi ở bàn chủ tọa tất cả đều tò mò quan sát cốt chế phẩm.

Chỉ tiếc, bọn họ quả thực không nhìn ra ở đây có điều kì bí gì cả.

Tuy Diệp Hồng Duy kiến thức sâu rộng nhưng cũng đồng dạng giống những người kia không nhìn ra được điểm đặc biệt gì từ món đồ này.

“Diệp lão đầu, cháu gái này của ông cũng thật là hiếu thuận nha… Cái lễ vật mừng thọ này chính là tác phẩm nổi tiếng a.” Âu Dương Dục không nhịn được mở miệng nói.

Giờ phút này, Diệp Oản Oản trong lòng có chút chột dạ, vị đại sư điêu khắc này chẳng lẽ mắt mờ cho nên nhìn lầm rồi đồ cô chỉ tốn có một trăm đồng để mua sao lại có thể trở thành vật có danh tiếng được?…

“Âu Dương lão đầu, vật Oản Oản đưa rốt cuộc là cái gì vậy tôi không nhìn ra được có điểm gì hay ho ở vật này cả.” Chu Thanh Cương hiếu kỳ hỏi thăm.

Nghe vậy ánh mắt của Diệp Hồng Duy cũng nhìn qua Âu Dương Dục ông cũng muốn biết được điều mà mình đang thắc mắc.

Âu Dương Dục châm một điếu thuốc, hút sâu vài hơi rồi nói: “Thủ pháp chế tác đồ này có một loại trình độ chuyên nghiệp cao, có thể nói là tuyệt nhất, lấy loại thủ pháp này luyện đồ, cộng thêm lõi nguyên liệu cực kì cao quý, với ngụ ý phi phàm, đây là món đồ mà thợ thủ công thời kỳ đầu chế tạo ra thời cổ đại Rome, là vật được sử dụng trong vương phủ của đế vương duy trì khí vận, đặt ở trong nhà có thể đẩy lui được tai hoạ.”

Âu Dương Dục cũng đồng dạng hơi nghi hoặc một chút: “Chỉ bất quá tôi lại không nhìn ra được khí vận mà món đồ này đem lại, nhưng chỉ cần dựa vào bản lĩnh chế tạo, tuyệt đối đây không phải là đồ giả, đối với tôi mà nói đây thật sự là đại bảo bối.”

“Ồ”

Âu Dương Dục nói xong, Diệp Hồng Duy một câu cũng không thốt nên lời, toàn bộ lời nói đều lọt vào trong tai, không nhịn được quan sát tỉ mỉ thêm mấy cái nữa.

Trong mắt ông ấn tương về vật xui xẻo cùng vẻ chán ghét mới đầu xuất hiện gần như đã tiêu tan, bây giờ bị kinh hỉ thay thế toàn bộ.

Càng quan sát kĩ Diệp Hồng Duy càng phát hiện ra cái cốt chế phẩm này tạo cho người nhìn cảm giác vô cùng khí phách.

Nghe xong mấy câu nói của Âu Dương Dục, hai mẹ con Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn suýt chút nữa kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.

Bọn họ vốn cho là đồ vật Diệp Oản Oản đưa tới vô cùng xui xẻo nhưng chưa từng nghĩ tới đồ vật như vậy trong miệng Âu Dương Dục lại là bảo bối…

Mắt thấy Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn còn muốn mở miệng nói chuyện, Lương Gia Hào nhất thời tức giận trợn mắt một cái, tối nay vứt hết mặt mũi trước bao nhiêu người như vậy vợ con của ông còn chê ít sao?!

“Đi về thôi!”

Lương Gia Hào hung hăng trừng mắt nhìn về phía Phương Tú Mẫn bắt mãn nói.

Mắt thấy Lương Gia Hào – người chưa bao giờ nổi giận lần đầu tiên lại có lửa giận lớn như vậy, hai mẹ con trong lòng chột dạ, không nói một lời chỉ có thể theo sau lưng cùng Lương Gia Hào rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv