Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
Diệp Oản Oản theo bản năng xoa xoa cặp mắt, cuối cùng phát hiện, mình đúng là không nhìn lầm.
Không đúng...
Tư Dạ Hàn mới vừa rồi hình như có nói với mình, có một buổi họp sắp được tổ chức.
Đây là đang họp sao?
"Mẹ."
Sau khi Đường Đường nhìn thấy Diệp Oản Oản, cặp mắt liền sáng rực lên.
"Đường Đường, ở cùng với cha bên kia, có khỏe không?" Diệp Oản Oản nhìn Đường Đường chằm chằm, ý cười đầy mặt.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi thăm, Đường Đường lại lắc đầu một cái: "Đói."
"Đói?"
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức, cha ruột nhóc không phải là đang nấu cơm sao?
"Cha nấu cơm, khó ăn."
Đường Đường như là đọc được suy nghĩ trong lòng Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản: "..."
"Đường Đường ngoan ngoãn, kêu cha con đến đây." Diệp Oản Oản nói.
"Cha."
Đường Đường hô.
"Sắp xong rồi!" Tư Dạ Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
"Mẹ gọi cha!" Đường Đường nói.
Đường Đường vừa dứt tiếng, Tư Dạ Hàn sững sờ cả người, theo bản năng nhìn về phía điện thoại di động của cậu bé.
Tư Dạ Hàn: "..."
"Nhanh như vậy mà đã họp xong rồi hả?"
Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn mặc tạp dề, trong tay cầm xẻng cơm, cười ha ha.
Một thân này... nhìn kiểu nào cũng thấy kỳ, càng nhìn càng thấy tức cười.
"Mẹ, hôm nay cha không hề có buổi họp nào." Đường Đường thuận miệng nói.
"Ồ?" Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Tư Dạ Hàn: "..."
"Đường Đường, ở chỗ cha ngoan ngoãn một chút, qua mấy ngày mẹ liền sang đó đón con, có được hay không?" Diệp Oản Oản dời ánh mắt khỏi người Tư Dạ Hàn, rơi vào trên người Đường Đường.
"Vâng ạ!" Đường Đường gật đầu một cái: "Mẹ, con đi ăn cơm."
Nói xong, cuộc gọi video kết thúc.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tư Dạ Hàn nhìn Đường Đường chằm chằm, Đường Đường cũng nhìn về phía Tư Dạ Hàn. Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
...
Không Sợ Minh
Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên. Không hổ là con trai ruột của mình, coi như là cha ruột cũng chơi xỏ được, không tệ.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản thậm chí có thể hình dung ra được tâm tư không cách nào nói rõ được kia của Tư Dạ Hàn.
Bảo Bảo do chính mình sinh ra, thật là đáng yêu quá đi mà!
"Phong tỷ, tỷ tìm đệ?"
Chỉ chốc lát sau, cái đầu to của Bắc Đẩu từ trong khe cửa ló vào, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Không sợ não bị kẹt cửa? Đi vào!" Diệp Oản Oản cau mày nói.
"Ồ!" Nghe tiếng, Bắc Đẩu đẩy cửa chính phòng làm việc ra, một đường chậm rãi chạy tới.
"Tôi hỏi cậu, những ngày gần đây, sự tình điều tra thế nào?" Diệp Oản Oản mặt đầy nghiêm túc hỏi.
"Ặc... Phong tỷ, chuyện này, thật ra thì là thế này... Thật ra thì không trách đệ được, Đại trưởng lão và Thất Tinh bọn họ, cũng không thể điều tra rõ ràng. Đệ cảm thấy, dục tốc bất đạt, có gì từ từ tìm. Nước này, cũng nên từ từ uống." Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản, hơi có chút chột dạ báo cáo.
"Cậu có tin tôi đem đầu cậu ngâm dưới nước hay không!?" Diệp Oản Oản đe dọa.
Bắc Đẩu: "Đừng mà Phong tỷ, đệ lập tức đi tìm, đệ sẽ ngựa không ngừng vó mà tìm. Dù đệ có lật tung cả Độc Lập Châu, đệ cũng phải tìm ra bọn họ!"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ thở dài. Người ta đều đã điều tra đến biển rồi, hắn ta vẫn đang còn tìm tại Độc Lập Châu. Làm ăn kiểu này, con mịa nó, trăm năm hắn cũng làm không ra hồn!
"Ra biển, tìm hải đảo ở lân cận." Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, Bắc Đẩu thoạt tiên là sững sờ, chợt vỗ đùi: "Đúng vậy! Làm sao đệ lại không nghĩ ra chứ! Phụ cận có rất nhiều hải đảo, nói không chừng, những người mất tích đó, đều đang bị giam ở trên đảo!"
Bắc Đẩu nói xong, lập tức giơ ngón tay cái lên đưa về phía Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, tỷ thật sự là cao... cao thâm đừng dò, xưa nay chưa từng có!"
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Cao-thâm-đừng-dò là cái quỷ gì...? Chẳng lẽ không phải là cao thâm khó dò sao?