Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
Thấy Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên lách người chuồn đi, Lâm Khuyết cũng quả quyết...bỏ chạy, không muốn làm con chốt thí.
Từ khi Tư Dạ Hàn bắt đầu biết được tin tức Diệp Oản Oản chính là Nhiếp Vô Ưu, vẫn ngồi yên tại chỗ, từ khi nước trà còn nóng cho tới lúc nguội ngắc nguội ngơ, từ khi ánh bình minh đầu tiên chiếu rọi cho tới tận lúc tà tà bóng ngả về tây.
Giang Ly Hận, Tạ Thiên Xuyên và cả Lâm Khuyết ba người núp ở trong góc cách đó không xa, lén lén lút lút nói chuyện.
Giang Ly Hận lắc đầu than thở: "Hic, thật là bậy quá đi! Không nghĩ tới A Dạ lại cũng có thể có một ngày khốn khổ vì tình!"
Tạ Thiên Xuyên có chút lo âu: "Tôi thấy đả kích mà chuyện này đem lại cho cậu ta, thật giống như có chút lớn. Không biết cậu ta có thể gượng dậy nổi từ cú sốc này hay không?"
Giang Ly Hận gật đầu liên tục, nói đầy chắc chắn: "Tôi thấy là nhất định sẽ không! Tôi chưa từng thấy A Dạ để ý đối với bất kỳ một người phụ nữ nào như vậy cả!"
Tạ Thiên Xuyên: "Tôi cũng thấy cạn lời đối với cô nàng đó luôn, đây không phải là đùa bỡn tình cảm người khác sao?"
Giang Ly Hận nhìn chằm chằm bóng lưng cô độc phía xa xa, chậc chậc chắt lưỡi, "A Dạ sẽ không phải là sau khi trải qua chuyện này, sẽ tự kỷ rồi đi?"
Một bên, Lâm Khuyết cũng lo lắng không thôi, lo lắng nói, "Các người chớ có ở đó mà lảm nhảm nữa! Cửu ca thất tình, các người có giỏi thì đi lên an ủi một chút đi!"
Giang Ly Hận: "Đúng là nên đến an ủi một chút. Cậu ta ngồi yên cả buổi không động đậy, thương tâm biết bao nhiêu..."
Ba người đang thương lượng định đi an ủi tâm hồn tổn thương của “người nào đó” một chút, vừa lúc đó, Tư Dạ Hàn vốn ngồi yên không nhúc nhích cả một buổi chiều, bỗng đột nhiên chậm rãi đứng lên.
Trong chớp mắt ngay khi Tư Dạ Hàn đứng lên, xoay người, gió đêm từ bên cạnh anh thổi qua. Lâm Khuyết, Giang Ly Hận, Tạ Thiên Xuyên đồng thời không tự chủ được rùng mình một cái.
"Cửu... Cửu ca... Anh không sao chứ? Anh muốn đi đâu?" Lâm Khuyết có chút lắp bắp hỏi dò.
Tư Dạ Hàn đảo mắt, khẽ chỉnh lại một chút ống tay áo tây trang màu đen của mình, âm thanh khàn khàn lạnh lạnh, giống như giọt sương cuối mùa thu: "Nhiếp gia."
Lâm Khuyết ngẩn người, có chút không kịp phản ứng: "Đi... Đi Nhiếp gia? Đi Nhiếp gia làm cái gì?"
Sau khi Tư Dạ Hàn chỉnh ống tay áo gọn gàng mới ngẩng đầu lên. Vẻ ôn hòa lãnh đạm vốn có nơi đáy mắt giờ phút này biến thành một màu đỏ ngầu, thật giống như một cơn thủy điều đỏ đang chậm rãi trào dâng, không nhanh không chậm trầm giọng đáp: "Thông báo Khương Viêm, trong vòng 15 phút đồng hồ, điều động tất cả nhân lực."
Ngay cả Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên đều bị dọa sợ hết hồn. Lần này sau khi Tư Dạ Hàn trở về, tính tình thu liễm lại rất nhiều, giống như biến thành một người khác. Nhưng mà giờ phút này, hắn giống như lại trong nháy mắt biến trở lại thành vị Tu La Chủ lạnh lẽo tàn khốc năm nào.
Lâm Khuyết cũng bị dọa sợ đến choáng váng, "Đi Nhiếp gia...? Điều... Điều động tất cả nhân lực đi Nhiếp gia? Cửu ca, anh đây là muốn làm cái gì?"
A a a! Trời má! Hắn biết ngay chuyện của Diệp Oản Oản lần này sẽ khiến Cửu ca giận dữ, nhưng vạn vạn không ngờ tới, sự tình sẽ phát triển tới mức này.
Vô luận nha đầu chết tiệt Diệp Oản Oản kia đáng ghét bao nhiêu, nhưng dầu gì thân phận của nàng bây giờ lại là Nhị tiểu thư Nhiếp gia, Nhiếp Vô Ưu đấy!
Nhiếp gia là dạng tồn tại gì? Đó là thế gia đứng đầu tứ đại gia tộc Độc Lập Châu. Đi gây sự với Nhiếp gia, đây tuyệt đối chẳng khác nào đưa mình vào trong thế chiến cả!
Không chỉ riêng Lâm Khuyết, Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên cũng có chút ngoài ý muốn.
"Không phải chứ A Dạ, cậu muốn tấn công Nhiếp gia?" Giang Ly Hận trợn mắt há mồm.
Tạ Thiên Xuyên khẽ nhíu mày, "A Dạ, cậu tĩnh tâm một chút, chuyện này cần phải thảo luận kỹ hơn..."
Nhưng mà, không đợi hai người nói xong, Tư Dạ Hàn đã cất bước, biến mất ở trong màn đêm.
Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận hai người đứng đơ tại chỗ, trố mắt nhìn nhau.
Đau khổ vì tình, không gượng dậy nổi gì gì, không tồn tại!
Bọn họ lại có thể đều quên mất, bản chất của người này đáng sợ bao nhiêu...
- ---------------------------
Lời tác giả: Các bảo bảo đợi lâu, bắt đầu ra chương, đang tiếp tục gõ chữ ~ E hèm, Cửu gia lập tức sẽ đi tấn công cha vợ, mẹ vợ và cả anh vợ rồi. Thật ra thì, trước đó tôi vẫn mãi xoắn xít về thái độ của Cửu gia, suy nghĩ rất lâu đều cảm thấy tôi xử lý kiểu nào cũng đều không đủ gắt. Cuối cùng rốt cuộc nghĩ thông suốt, đại ma đầu, chắc chắn mới là bản chất của Cửu gia à nha!