Ánh mắt Nhan Nghị nhìn Lâm Dục Thần đầy vẻ đắt ý, lúc biết Lâm Dục Thần đến đây, ông ta đã âm thầm nhắn tin bảo Nhan Tiêu Tiêu đến, quả như ông ta nghĩ, đã thành công tác động đến bọn họ.
Lâm Dục Thần hít vào thật sâu xoay người rời đi.
Khi anh đi mất, Nhan Tiêu Tiêu đỡ Nhan Nghị ngồi xuống ghế hỏi hang.
"Ba có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Nhan Nghị lắc đầu bày ra vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Cũng may có con đến kịp lúc nên ba không bị gì cả. Con đã thấy bộ mặt thật của nó chưa? Sau lưng con, nó âm thầm làm những việc như thế đấy. Rõ ràng là muốn trừ khử đi ba!"
Tuy thấy rõ ràng cảnh tượng lúc nảy nhưng Nhan Tiêu Tiêu không hề nghĩ đến anh sẽ làm hại đến ba mình, cô một mực nói.
"Anh ấy sẽ không làm như thế!"
Ông ta đã làm đến vậy mà cô vẫn còn tin tưởng Lâm Dục Thần? Nhan Nghị lộ rõ vẻ tức giận.
"Phải làm thế nào thì con mới chịu tin nó là người xấu đây hả? Được rồi, con về với nó đi, cứ ở bên cạnh nó làm kẻ thay thế đi, ba không cản con!"
"Ba!"
Nhan Nghị thẳng tay đẩy Nhan Tiêu Tiêu ra khỏi cửa đóng mạnh lại.
__________________
Vừa thấy Nhan Tiêu Tiêu từ bên ngoài về, Lâm Dục Thần đã kéo cô lại giải thích.
"Tiêu Tiêu! Thật ra anh không có ý làm hại ba em, anh..."
Cô gạt tay anh khỏi người mình lạnh lùng nói.
"Nếu hôm nay em không đến đó, anh sẽ làm gì ba em đây? Nói đi!"
"Anh chỉ là muốn ông ấy không gây áp lực cho em như lúc sáng nữa thôi, nhưng sáng nay rốt cuộc ông ấy nói với chuyện gì khiến em buồn đến như thế, ông ấy không cho em ở cùng anh nữa sao?"
Dùng ánh mắt sắc lạnh chưa bao giờ có trừng lấy Lâm Dục Thần.
"Đó là ba em, dù ông ấy có làm gì anh cũng không có quyền bắt ông ấy đi đâu hết. Cảnh cáo anh nếu đã giấu em thì cứ giấu em suốt đời, nếu một ngày em phát hiện ra tất cả mọi chuyện thì sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"
Nói rồi, cô xoay người đi lên lầu. Lâm Dục Thần thở dài buồn bực, vung nắm đấm thật mạnh lên cánh cửa.
Chết tiệt! Chắc chắn Nhan Nghị đã nói gì với cô nên cô mới như thế.
Anh phải để cô nhớ lại mọi chuyện càng sớm càng tốt nhưng không thể nói rõ chuyện lúc trước cho cô nghe bởi vì Lâm Dục Thần biết Nhan Tiêu Tiêu sẽ không tin mình.
__________________
Tối đó, khi đã làm xong công việc, anh về phòng, thấy Nhan Tiêu Tiêu đã nằm yên vị trên giường nhắm mắt, Lâm Dục Thần đi đến tủ lấy quần áo rồi tắm rửa, sau đó lên giường nằm xuống hướng người về phía cô.
Nhan Tiêu Tiêu nằm xoay lưng về phía anh, cô thật sự không ngủ được khi không có Lâm Dục Thần ôm mình.
Bỗng cảm nhận được một vòng tay ấm áp siết chặt lấy eo mình, Nhan Tiêu Tiêu giật mình một cái, lập tức nhắm mắt.
Lâm Dục Thần xoay người cô, nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn một lúc, anh hôn lên trán cô, chóp mũi cô, hai bên má và cuối cùng là đôi môi căng mọng.
Biết Nhan Tiêu Tiêu vẫn còn thức nhưng anh không vạch trần cô, chỉ dùng những hành động ấm áp để cô nguôi giận.
Làm sao cho cô gái ngốc này biết rõ mọi chuyện đây?
___________________
Thấm thoát cũng đến ngày Lâm Dục Thần chờ đợi đó là ngày tái khám cho Nhan Tiêu Tiêu.
Khi cô đã chuẩn bị xong hết tất cả, đến thư phòng của Lâm Dục Thần định nói với anh bản thân chuẩn bị xong xuôi hết rồi thì vô tình nghe được cuộc điện thoại.
"Tôi chưa nói mọi chuyện cho cô ấy biết. Jame! Cậu có chắc biện pháp này thành công không?"
Loa điện thoại truyền đến tiếng thở dài.
"Dục Thần! Cậu không nói cho cô ấy biết chuyện thì làm sao tôi lấy lại kí ức được. Nhưng mà cũng có khả năng, tôi sẽ thử!"
Mang vẻ mặt đầy muộn phiền, Lâm Dục Thần gật đầu.
"Mong là sẽ thành công, Tiểu Yên sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện!"
Đúng trước cửa phòng, cơ thể của Nhan Tiêu Tiêu không ngừng run rẩy, cô ngã khụy xuống đất ôm lấy lồng ngực đang không ngừng quặn thắt của mình.
Vậy là ba cô nói đúng, tất cả là sự thật? Lâm Dục Thần trước giờ đều xem cô là Dương Khiết Yên?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nhan Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng dậy cùng lúc cánh cửa phòng được mở ra.
Thấy cô trước mặt, anh nheo mi hỏi.
"Em đến đây từ khi nào?"
Nhan Tiêu Tiêu gượng cười.
"Em...chỉ vừa mới đến, muốn thông báo với anh đã chuẩn bị xong hết rồi!"
Lâm Dục Thần gật đầu nắm lấy tay cô.
"Vậy chúng ta đi thôi!"
Thật kì lạ, Nhan Tiêu Tiêu không có bất kì phản ứng nào, ngoan ngoãn theo anh đến bệnh viện.
Khi đã khám xong hết, Jame ái ngại lên tiếng.
"À cô Nhan! Chúng tôi vừa phát minh ra phương pháp mới làm giảm đau đầu, cô có thể giúp chúng tôi thử không? Biện pháp này nếu không thành công cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả!"
Nhan Tiêu Tiêu đương nhiên biết ý định của anh ta, nhưng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Jame và Lâm Dục Thần vui mừng không thôi.
"Vậy cô làm theo lời tôi nhé!"
"Được!"
"Cô nằm xuống giường đi!"
Ngã người xuống giường, Nhan Tiêu Tiêu nhìn một mảng trắng trên trần nhà.
Tiếp theo, Jame lấy ra một con lắc, nhìn giống hệt một chiếc đồng hồ, bên trong toàn chữ số la mã, đưa đến trước mắt Nhan Tiêu Tiêu.
"Tôi đếm đến ba, cô phải nhìn con lắc này không được rời mắt! Phải tập trung cao độ vào nó nhé! Nếu tôi hỏi bất cứ câu gì cũng phải trả lời!"
Cô gật đầu quan sát vẻ mặt lo lắng của Lâm Dục Thần một cái thầm cười khinh trong lòng.
Jame bắt đầu đếm.
"Một!"
"Hai!"
"Ba!"
Con lắc liên tục được đưa qua đưa lại.
Nhan Tiêu Tiêu tập trung tinh thần, nhìn nó chẳng rời.
"Hít vào thở ra 3 lần!"
Cô lập tức làm theo, càng lúc thần trí càng trở nên mờ nhạt, bên tai liền nghe giọng nói của Jame.
"Cô là ai?"
"Nhan Tiêu Tiêu!"
"Cô bao nhiêu tuổi!"
"24 tuổi!"
"Từ nhỏ đến lớn cô sống ở đâu!"
"Pháp!"
"Người thân của cô là ai!"
"Ba tôi, Nhan Nghị!"
Nhan Tiêu Tiêu vẫn nhìn theo con lắc đang đung đưa, Jame vô cùng hài lòng tiếp tục nói.
"Cô hãi lụt hết kí ức của mình mà nhớ lại đi. Những thông tin đó đều là thôi miên mà ra. Cô không phải Nhan Tiêu Tiêu mà là Dương Khiết Yên, sống tại Trung Quốc, người cô hận nhất chính là ba mình vì đã giết chết mẹ cô!"
Nghe đến đây, đầu Nhan Tiêu Tiêu bắt đầu đau nhói, cô nhăn mặt một cái khiến Lâm Dục Thần vô cùng lo lắng.
"Chú ý đừng phân tâm!"
"Hãi nhớ đến ai đã cứu cô khỏi căn nhà địa ngục đó, ai nuông chiều, ai yêu thương, ai là người cô muốn dựa dẫm nhất lúc trước kia. Nói đi, người đó là ai!"
Lúc này đầu Nhan Tiêu Tiêu đau như búa bổ, cô hét lên đau đớn, trước mắt toàn là một mảng đen kịch.
Lâm Dục Thần không nở nhìn cô như thế, anh chạy đến ôm cô vào lòng.
"Tiêu Tiêu, không cần nhớ nữa đâu, đừng nghĩ nhiều nữa, có anh ở đây, em đừng sợ!"
Nhan Tiêu Tiêu nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, vung tay đẩy Lâm Dục Thần ra thật xa.
Mắt cô bắt đầu nhòe đi, lớn giọng.
"Đã đủ chưa? Đủ chứng minh cho anh biết chưa? Tôi là Nhan Tiêu Tiêu, không phải người con gái anh yêu trước đây nên không cần xem tôi là kẻ thế thân nữa!"
Nhìn cô đầy ngỡ ngàng, Lâm Dục Thần giải thích.
"Tiêu Tiêu! Anh không hề xem em là kẻ thế thân, em chính là người anh yêu! Bình tĩnh đi, chúng ta từ từ nói chuyện!"
Gạt đi nước mắt tràn trên khóe mi, Nhan Tiêu Tiêu thống khổ.
"Lâm Dục Thần! Tôi tin tưởng anh đến như vậy, yêu anh đến cả mặt kệ tất cả, bỏ ba mình đi theo anh, rốt cuộc thì được cái gì? Anh nói anh quen tôi không phải vì Dương Khiết Yên đi! Nói đi!"
Quan sát vẻ mặt cứng đờ của Lâm Dục Thần, cô cười khinh miệt.
"Vì coi tôi là cô bạn gái mất tích của anh, anh không từ thủ đoạn, tìm mọi cách để quen tôi, giở trò để tôi và ba không liên lạc được với nhau, nếu lúc trước tôi không đến khách sạn tìm ba chắc anh cũng bắt ông ấy đi thủ tiêu rồi!"
"Tiêu Tiêu, anh không có ý định đó!"
"Anh không có ý định đó? Ha!"
Rời khỏi giường đứng dậy, Nhau Tiêu Tiêu đi đến trước mặt Lâm Dục Thần nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn.
"Lâm Dục Thần! Anh thực chất là một ác ma đội lốp người! Anh là người làm nhục và bức chết em gái tôi, tôi sẽ không bao giờ chung sống với kẻ giết chết em gái mình. Dù anh có hối hận dằn vặt đến mức nào, tôi tin Khiết Yên sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, tôi cũng sẽ hận anh suốt đời!"
Kết thúc câu nói, Nhan Tiêu Tiêu với lấy túi sách trên bàn chạy một mạch ra ngoài.