"Vũ trường, đến xem các anh trai lắc đít, múa cột."
"Tiện thể thuê người điều tra Trần Khải luôn, ok không?"
"Tớ từ chối được không?" Hạ Nghiên buồn cười nhìn Mộ Tịch.
Người bạn này của cô đúng thật là hết nói nổi, cho dù đang trong hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm hay rối não cực kì thì nó vẫn có thể nghĩ đến những chuyện khiến tâm trạng nó vui vẻ hẳn lên, nhưng mà nói đi nói lại thì khụ... cô cũng thích lắm.
Biết thừa Hạ Nghiên là người như thế nào Mộ Tích cười khẩy một cái, cô nháy mắt nói:
"Đừng làm bộ không mê nữa, một công đôi việc mà không thích à."
"Thế... đi nhé?" Hạ Nghiên cười nói.
Hai người bằng mặt bằng luôn cả lòng chuẩn bị rời đi, trước hết còn không quên gọi điện báo cho những người đàn ông của mình biết để bọn hắn đỡ lo lắng.
Trần Duật sau khi hay tin liền dứt khoát gọi điện cho Ngạo Lãng, tâm trạng tệ đến mức nhân viên của hắn cũng lo sợ.
"Cậu nhận được điện thoại của Mộ Tịch rồi?"
Ngạo Lạng vừa từ phòng thí nghiệm bước ra, hắn ho khan đáp:
"Đúng vậy, nhưng cậu yên tâm tôi đã cử người đi theo để bảo vệ hai người họ rồi."
"Đều là tinh anh được huấn luyện, cậu đừng lo lắng."
Trần Duật trầm mặc, quả thật ban đầu anh có chút lo lắng nhưng sau khi nhớ lại chuyện Hạ Nghiên không có bệnh thì có bớt lo lắng một chút, vả lại Hạ Nghiên cũng có võ phòng thân trong người, hắn còn nhớ mấy năm trước mình bị cô quật ngã vì tưởng nhầm là biến thái, nhưng chung quy Hạ Nghiên vẫn là người phụ nữ bé nhỏ của hắn một chút lo lắng sợ cô gặp nguy hiểm vẫn còn đó không mất đi đâu được.
"Tôi biết rồi."
Hắn đáp, rồi tắt máy ngay lập tức khiến cho Ngạo Lãng ngây người hồi lâu bởi vì phong cách này không giống với Trần Duật cho lắm, nếu bình thường cho dù có nói vậy Trần Duật cũng sẽ mắng trên đầu hắn mà mắng xuống.
Ừm, hơi lạ nhưng không sao.
Ít nhất hắn đã không còn bị Trần Duật mắng nữa, tâm trạng nhẹ nhõm kéo đến, Ngạo Lãng mặc áo khoác lên chuẩn bị quay về nhà, giữa đường lại bị một sinh viên nữ chặn lại hỏi bài, hắn nhanh chóng chỉ ra lỗi sai của sinh viên nữ kia rồi rời đi, cả quá trình mặt đều không hiện lên một chút biểu cảm vui vẻ tươi cười nào, như cục than.
Sinh viên nữ buồn bã nhìn giáo sư Ngạo rời đi, bạn cô cũng bước đến an ủi:
"Liên Nhi đừng buồn, cậu cũng biết giáo sư Ngạo có hôn thê rồi mà."
Người được gọi là Liên Nhi cũng là cô sinh viên vừa nãy hỏi bài Ngạo Lãng không cam lòng nói:
"Nhưng giáo sư Ngạo và hôn thê của thầy ấy có yêu thương nhau gì đâu, nếu có thì sao thầy ấy lại ở phòng thí nghiệm suốt như vậy chứ, vả lại mới chỉ là hôn thê có thể bỏ."
Mẹ nó, trà xanh!
Nếu Mộ Tịch có ở đây chắc chắn sẽ mắng trà xanh này khiến cho cô ta chết chìm trong nước miếng của cô.
Bạn học vốn cũng chỉ khuyên theo lệ thường, ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng lại không khỏi mắng cô ta là đồ không biết liêm sỉ, đồ mặt dày.
Liên Nhi luôn tự tin mình là hoa khôi của trường, lại có thành tích học tập không tệ nên luôn tự đắc cho rằng mình là nhất, nhưng cô lại không biết Mộ Tích lúc còn đi học chính là học bá, năm đó Mộ Tịch và Hạ Nghiên chính là cặp đôi học bá được người người ngưỡng mộ, bọn họ luôn thay phiên nhau đứng đầu bảng thành tích theo tâm trạng.
Mộ Tịch cùng Hạ Nghiên được hai vệ sĩ đưa đi nhìn hai người đàn ông hộ tống mình trên xe phía trước và phía sau còn có thêm hai chiếc nữa khiến hai người phụ nữ bất giác thở dài.
Mẹ nó, cứ có cảm giác mình là tội phạm bị áp giải ấy.
Khoé môi đồng thời mà giật giật, sắc mặt hai người tệ đến mức không thể diễn tả được nhìn nhau lắc đầu đầy chán nản.
"Cậu nói xem... Ngạo Lãng nhà cậu sao lại kỹ càng như vậy chứ?" Hạ Nghiên nhỏ giọng nói.
Mộ Tịch không cho là vậy cô lắc đầu, thì thầm đáp lại:
"Còn không phải là sợ chồng cậu đến tính sổ sao? Tên họ Trần đó cứ ăn hiếp chồng tớ."
Hạ Nghiên nghe xong liền bật cười, đúng thật là rất có lý. Với phong cách hững hờ của Ngạo Lãng khó mà làm được như vậy lắm chung quy đều do Trần Duật nhà cô tác động.
Còn nhớ lúc cô và hắn chưa cưới cứ mỗi lần cô và Mộ Tịch cùng nhau ra ngoài vui chơi, chính Ngạo Lãng là người sẽ dọn dẹp tàn cuộc của bọn cô, sau khi cô kết hôn và có một thời gian bị bệnh hễ mà Mộ Tịch kéo cô ra ngoài ôn chuyện và tìm thú vui thì chính Ngạo Lãng sẽ chịu cơn thịnh nộ của Trần Duật.
Nhớ đến nét mặt đau khổ nói không nên lời của Ngạo Lãng cô liền sinh ra chút đồng tình và cảm thông với hắn. Hmm... giáo sư Ngạo được người người kính nể vì những thành quả cống hiến cho đất nước và xã hội sống cũng không dễ dàng gì.
Chiếc xe hơi chạy hơn 1 giờ đồng hồ mới đến nơi, khu vực mà bọn họ đến là một nơi sầm uất và đầy thị phi nhất của thành phố A cũng vì vậy mà Ngạo Lãng mới cho người đi theo bảo vệ hai người bọn cô.
Quán bar Thần Long nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, nhìn bề ngoài tuy không được sang trong và lọng lẫy như những nơi mà bọn cô từng đến nhưng đừng xem thường vẻ bề ngoài của nó.
Thần Long bên ngoài là quán bar nhưng bên trong lại có những cuộc mua bán trao đổi ngầm, đây là điểm đến của những tên trùm muốn trao đổi hàng hoá, đặc biệt quản lý nơi đây còn chuyên nhận điều tra cung cấp thông tin cho người khác với giá cao ngất trời.
Hạ Nghiên là lần đầu tiên đến ngay cả Mộ Tịch cũng vậy, nhưng dù sao bản chất hoang dại ngấm vào trong máu hai người khiến bọn họ không hề sợ hãi ngược lại còn rất thích thú, chờ mong.
Tiếng nhạc DJ lọt vào tai khi hai người tiến vào, ban đầu có chút khó chịu Hạ Nghiên không khỏi nhíu mày nhưng một phút sau làm quen được dần liền thả lỏng cơ mặt.
"Hai vị muốn ngồi ở đâu ạ?"
Một nhân viên bước đến tiếp hai người khi thấy họ bước vào, nhìn mấy người đàn ông lực lưỡng cao to đi theo phía sau liền biết hai người phụ nữ này không phải dễ chọc trên mặt gã nhân viên liền hiện lên sự nhiệt tình hiếm có.
Hạ Nghiên quan sát một lúc, chỉ lên tầng trên rồi nói:
"Trên kia bàn trong góc..."
Nói xong cô quay sang nhìn gã nhân viên đang tươi cười với mình, hỏi nhỏ:
"Tôi muốn gặp quản lý các anh."