"Anh có thấy anh họ anh... rất kì lạ không?"
"Nhìn anh ấy cứ như một con cáo già ấy, nguy hiểm hơn cả Trần Nhậm."
Trần Duật lâm vào trần mặc, hắn nhìn cô bằng ánh mắt khác, đôi mắt đen láy như hố sâu xoáy cô vào trong đó.
Nút thắt trong lòng hắn dường như bị một lời nói của cô gỡ bỏ được, chưa bao giờ hắn nghi ngờ hay hoài nghi anh họ Trần Khải của mình.
Trần Khải quá mức hoàn hảo, lại còn ôn hòa không có gì nguy hiểm. Vẻ ngoài của hắn khiến người khác nhìn vào sẽ chẳng bao giờ hoài nghi hắn là một người nguy hiểm, kể cả Trần Duật... chưa bao giờ hoài nghi.
Nhưng mà... liệu có đúng không?
Hắn lại nhìn Hạ Nghiên bất giác bật cười rồi lắc đầu đáp:
"Em nghĩ nhiều rồi, Trần Khải rất tốt."
Đúng là rất tốt, từ nhỏ hắn là do Trần Khải bảo vệ khỏi nguy hiểm. Chưa bao giờ hắn nghĩ Trần Khải sẽ ở sau lưng mình gây khó dễ hay là có âm mưu khiến hắn gặp nguy hiểm.
Tuy câu hỏi của Hạ Nghiên khiến hắn như được khai sáng nhưng Trần Duật vẫn đặt một chút niềm tin cuối cùng lên người Trần Khải.
Anh họ hắn là người tốt, sẽ không làm vậy.
Hạ Nghiên biết hắn sẽ khó khăn trong chuyện này, cô biết mối quan hệ của hai người bọn họ ngoài mặt thì nhạt nhòa nhưng thật ra chồng cô đối với anh họ Trần Khải có tình cảm rất đặc biệt.
Cô cũng cong môi cười, cố gắng làm cho không khí thay đổi:
"Ôi... em chỉ thuận miệng nói thôi."
"Anh Trần Khải sao có thể nguy hiểm được, rất tốt bụng nha~"
Nói xong liền cười cười, nhưng ánh mắt cô lại không hề có ý cười.
Những người bên ngoài nhìn càng hiền lành càng an phận thì mới là người nên đề phòng. Ngoài mặc cô nói như thế nhưng lúc về chắc chắn sẽ cho người điều tra từ phía của Trần Khải.
Tối hôm đó, hai người nằm hai góc ôm một bụng tâm trạng mà đi ngủ. Đây là lần đầu tiên hai người ngủ tách ra như vậy nhưng cô có thể hiểu được, câu hỏi của cô khiến hắn có chút không yên.
Đêm nay trăng thật sáng, sáng đến mức có thể nhìn ra được một chút muộn phiền trên mặt cô.
Một cánh tay dài vòng qua eo cô, cơ thể cô bị ai đó kéo lại phút chốc lưng áp lên lồng ngực người nào đó.
Sau gáy bị một luồng gió thối để, nóng bỏng. Trần Duật hôn nhẹ lên tóc cô, nói thầm:
"Bảo bối, ngủ ngon."
Chỉ một câu nói của hắn thôi đã khiến cô cười đến mức không khép miệng lại được. Hạ Nghiên trở mình áp mặt lên ngực hắn vòng tay qua eo ôm lại hắn rồi nói nhỏ một câu:
"Chồng ngủ ngon."
Âm thanh mềm mại nhẹ tựa lông hồng cọ vào tim hắn, siết chặt vòng tay tâm trạng rối loạn của hắn như dịu đi một chút.
Chìm vào giấc ngủ sâu, cũng không biết ngày mai sẽ là hạnh phúc hay đau khổ nhưng chỉ cần có người bên cạnh là đủ rồi.
...
Tiếng gõ cửa vang lên, thứ kí Điền Khải bước vào, cậu đi thẳng đến bàn làm việc của chủ tịch rối nói:
"Chủ tịch, đây là tài liệu mà bên công ty MW đưa sang cho chúng ta ạ."
Hắn gật đầu đáp:
"Được rồi, cậu để đó đi."
Điền Khải vâng một tiếng cậu vừa xoay người liền bị hắn gọi lại.
Trần Duật gõ nhịp ngón tay lên bàn trầm mặc hồi lâu liền nói:
"Cậu đi điều tra cho tôi một người, nhớ bảo bọn họ giữ bí mật."
Xong Trần Duật liền nói ra một cái tên khiến Điền Khải có chút giật mình nhưng rất nhanh liền theo lệnh mà làm.
Hôm nay Hạ Nghiên không đến công ty cùng hắn, cô nói ở đây rất nhàm chán thà ở nhà còn hơn, hắn cũng nghĩ thế để cô theo mình có chút thiệt thòi cho cô nên đã đồng ý.
Hạ Nghiên bước xuống xe trước mặt là quán trà sữa mà cô hay uống, cho lái xe về trước còn mình thì đi vào bên trong.
Vừa bước vào cửa liền có một bóng người vụt qua trước mắt, Mộ Tịch lao đến nhanh như một cơn gió ôm chầm lấy cô.
"Ai ôi, bảo bối của chế... đến rồi sao?"
Hạ Nghiên cười trừ cố gắng đẩy Mộ Tịch ra, làm vẻ mặt ghét bỏ nhìn rồi đáp:
"Tớ khát."
Ôi chao, lạnh lùng với tôi quá.
Mộ Tịch đưa tay lên ôm tim, cảm thấy bị tổn thương khi cô không hề quan tâm đến mình mà chỉ quan tâm đến chuyện 'khát'.
"Đừng diễn nữa, Nghiên Nghiên khát..."
Hạ Nghiên nói lại, hờn dỗi liếc Mộ Tịch một cái.
Lúc mày mỹ nhân Mộ Tịch mới bật cười, khoác tay cô kéo đi vào bên trong.
Đây là một trong nhưng tài sản riêng của Mộ Tịch và cô, sau khi Hạ Nghiên bị bệnh Mộ Tịch liền một tay chăm nom, quán kinh doanh rất tốt, khách rất đông chủ yếu là nhưng người trẻ tuổi uống.
Cô còn nhớ năm đó, khi cô và Mộ Tịch đưa ra ý kiến này và thực hiện nó chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, có lẽ một phần do cá tính của hai người giống nhau không thích suy nghĩ dong dài rồi lên kế hoạch các thứ, bọn cô thích là làm dù sao nhà ai cũng rất giàu.
Có tiền mà, không cần suy nghĩ.
Một ly trà sữa full topping được đặt trước mặt, Hạ Nghiên uống một ngụm lớn rồi mới quan sát xung quanh.
Cô đang ở tầng hai ngoài ban công, có thể quan sát khoảng sân bên dưới và khách ở trên này, tầm nhìn rất tốt.
Nhìn Mộ Tịch ở bên cạnh mình như cái đuôi nhỏ không ngừng vẫy Hạ Nghiên không nhịn được híp mắt cười.
Cô hỏi: "Cậu sao thế?"
Mộ Tịch cười gian, chọt chọt lên má cô rồi nói một câu:
"Hết bệnh rồi đúng không?"
"..." Hạ Nghiên bị hỏi đột ngột như vậy liền trầm mặc.
Cô nghệch mặt ra nhìn đăm đăm Mộ Tịch, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ là mình đã sơ hở ở đoạn nào khiến Mộ Tịch nghi ngờ.
Biểu cảm ngờ nghệch ngốc nghếch của Hạ Nghiên khiến Mộ Tịch bật cười, trên mặt con đầy đắc ý, Mộ Tịch hất cằm nói:
"Tớ là bạn thân cậu làm sao không nhận ra được, dạo trước hơi nghi ngờ nhưng bây giờ chắc chắn rồi."
"Ôi chao, hết bệnh cũng không nói một tiếng."
Hạ Nghiên lúc này cười cười, lắc lắc cánh tay Mộ Tịch:
"Sao nhìn ra hay thế, rất dễ thấy sao?"
"Có đâu, là do cậu quá tin tưởng tớ... cho nên mới không đề phòng ấy chứ." Mộ Tịch hút một ngụm trân chau vào miệng.
Đúng là như vậy mà, lúc trước có lần cô cùng Hạ Nghiên xuất hiện trước mặt rất nhiều người quen Hạ Nghiên lúc ấy quả thật diễn rất tốt đến cô cũng bị lừa làm cho tin tưởng, nhưng để ý kỹ lúc chỉ có hai người bọn cô Hạ Nghiên sẽ gỡ bỏ một nữa đề phòng xuống đôi lúc rất nghiêm túc, cẩn thận xem xét mọi việc thay cô.
Nhưng mà Mộ Tịch khá tò mò, vì sao cô hết bệnh rồi vẫn còn diễn trước mặt nhiều người như vậy, đem cái tò mò của mình chuyển lên người Hạ Nghiên, Mộ Tịch cười xấu xa hỏi:
"Cậu vì sao giấu diếm chuyện hết bệnh?"
"Muốn copslay 'Cô vợ ngốc và ông chồng lưu manh' với cái tên Trần Duật sao?"
"Hay người chơi SM hả? Như vậy 'tình thú' hơn à?"