"A Duật... em mệt."
"A Duật... em đau quá."
"Mệt lắm sao? Đau eo sao? Anh giúp em xoa nhé?"
Hắn vừa nói vừa dịu dàng xoa eo giúp cô, mặt hắn hối lỗi. Nếu không phải do hắn không biết tiết chế ham muốn của bản thân, hành cô lên xuống thì bây giờ Hạ Nghiên chẳng bị đau cả thân thể, còn sốt cao như vậy.
Đôi mắt nhuộm đỏ Trần Duật thở dài, tự trách bản thân mình.
Nhìn hắn như vậy, Hạ Nghiên đang sốt cao cũng muốn hết bệnh ngay lập tức. Tại sao người đàn ông này có thể đáng yêu đến như vậy, từ lúc yêu thầm hắn khi còn là một cô gái bốc đồng chỉ biết ham vui cho đến khi trở thành một cô gái chính chắn và trở thành vợ hắn, lần đầu tiên Hạ Nghiên thấy biểu cảm này của hắn.
Tự trách, đau lòng, dịu dàng, cưng chiều, sợ rằng một lần nữa sẽ khiến cô đau, cô bệnh.
Cô cong môi cười, cũng là lần đầu tiên Hạ Nghiên lộ ra biểu cảm này không có chút tinh nghịch nào trong đó, cô duỗi cánh tay yếu ớt của mình vuốt ve gò má của hắn, ánh mắt lộ ra nhu mỳ điềm đạm.
"Em không sao mà... đừng lo lắng, được không?"
Dụi mặt vào tay cô, hắn lắc đầu giọng nói khàn khàn đáng thương:
"Là do anh, nếu anh biết tiết chế thì sẽ..."
"Trần Duật!"
Cô ngắt lời hắn, không cho hắn nói hết câu. Khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng không che mờ được sự hạnh phúc trong cô, vỗ vỗ bàn tay xuống chỗ trống bên cạnh mình. Trần Duật hiểu ý liền nằm xuống bên cạnh cô, hắn duỗi cánh tay ra để cô gối lên đó, mặt đối mặt Hạ Nghiên nhìn hắn rồi cười.
Đêm đã về khuya, lần đầu tiên cô cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy không còn lo lắng hắn sẽ phát hiện mình giả bệnh cũng chẳng phải nơm nớp lo sợ hắn sẽ tức giận vứt bỏ mình vì mình lừa dối hắn. Bây giờ thật tốt, được là chính mình ở cạnh hắn cùng hắn trải qua thời gian bình yên này.
Từng dòng ký ức đẹp ùa về, lần đầu tiên cô gặp hắn, câu đầu tiên mà hắn nói với cô, cả cái ánh mắt hờ hững lạnh lạnh của hắn cô vẫn nhớ rõ như in.
Có lúc Hạ Nghiên thật sự hoài nghi người này và người mà mình ái mộ lúc trước là hai người hoàn toàn khác nhau, bởi vì tính cách hắn thay đổi hoàn toàn nhưng dần dà cô biết hắn vì sao lại thay đổi.
Bởi vì đó là cô, cô là người hắn đặt trong tim.
Đặt bàn tay để lên ngực trái của hắn, cô nhắm hai mắt cảm nhận nhịp tim của hắn, hai trái tim cùng chup một nhịp đập hướng về nhau, Hạ Nghiên cong môi cười:
"Em đã từng nghĩ, cả đời này chỉ có thể nhìn anh từ phía xa."
"Anh quá xuất sắc, quá tài giỏi... còn bản thân em lại chẳng làm nên trò trống gì, ngoài cùng Mộ Tịch chơi đùa ra, kiếm chuyện bày trò... thì chẳng làm được gì."
Dừng một chút, Hạ Nghiên ngẩng mặt lên nhìn hắn, hàng mi hắn cong vút sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh tế rất hài hoà, trên con người hắn thật khó để tìm ra chút khuyết điểm nào.
"Nhưng cho dù em có tệ thế nào... thì anh cũng bị em nắm trong tay rồi."
"Khà khà khà."
Cuối cùng Hạ Nghiên cũng bày ra vẻ mặt không đứng đắn mà cười, cái nụ cười kia thật đáng sợ chắc chắn cô đã ăn cắp bản quyền từ bà tác giả hay người mẹ đẻ này. Đúng là con gái của mẹ!
Trần Duật bật cười, ở đỉnh đầu cô hôn lên một cái. Lúc trước quả thật hắn không để cô vào trong mắt, người này vừa không có tiền đồ lại còn háo sắc, lưu manh chẳng khác mấy thằng nhóc hay đua đòi ăn chơi cả.
Nhưng từ cái lần đó, lần gặp lại cô ở buổi tiệc hắn phát hiện cô lúc ấy đã thay đổi, chín chắn hơn, điềm tĩnh hơn lúc trước nhiều. Và sau đó cô còn dũng cảm đỡ thay cho hắn một gậy khiến hắn vừa bất ngờ vừa sợ hãi, cảm xúc kì lạ bao trùm tam quan của hắn.
Nhìn cô nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tái nhợt xung quanh cô là máy móc dây dợ chi chít khiến tim hắn ẩn ẩn khó chịu. Đáng ra người nằm ở đó là hắn chứ không phải một cô gái đang độ tuổi đẹp như cô.
"Anh cũng từng có suy nghĩ... sẽ chẳng bao giờ lấy một người như em."
Giọng hắn trầm thấp có chút khàn khàn nhưng lại vì khàn mà trở nên gợi cảm quyến rũ hơn.
Hạ Nghiên ngước mặt lên nhìn hắn, cô chu môi cười hỏi lại:
"Sao lại thế, vì em quá hư hả?"
"Ừ... lúc đó em không phải mẫu người anh thích."
"Vậy mẫu người anh thích lúc đó là gì?" Hạ Nghiên mặt đầy tò mò.
Hắn cúi đầu nhìn cô rồi lại đụng đụng trán mình vào trán cô, hắn đáp:
"Dịu dàng, biết chăm lo cho gia đình, là một cô gái hiền lành."
Hạ Nghiên nghe xong liền 'Ồ' lên, hoá ra gu của hắn lúc đó là kiểu người như vậy. Nhưng chẳng sao bây giờ gu của hắn là cô, bắt buộc như vậy.
Hắn biết cô đang nghĩ gì, nhìn vẻ mặt đắc ý của cô hắn nhận ra ngay lập tức. Đúng như cô nghĩ, từ khi cưới cô và có tình cảm với cô mẫu người của hắn đã thay đổi, thay đổi vì cô. Hắn thích bộ dạng lém lỉnh, nghịch ngợm kia của cô, thích lúc cô trêu đùa người khác rồi lại khóc nức nở xin tha, thích cả những lúc cô làm nũng muốn hắn đưa ra ngoài chơi, cả cái bộ dạng háo sắc mỗi lúc thấy người đẹp.
Hạ Nghiên khiến cuộc sống của hắn thêm tưới đẹp. Ôm cô và lòng, tham lam hít hà hương thơm trên người cô, Trần Duật lầm bầm một câu:
"Anh yêu em, Nghiên Nghiên."
Tạ Tương đứng ở cửa, tay bưng cái khay bên trên là thuốc hạ sốt và cháo thịt bằm cho cô, trên mặt anh hiện lên sự bất lực.
Thật đau lòng khi giúp người khác còn phải ăn cơm chó free như vậy, trong một giây anh ước Tần Khách xuất hiện để bản thân mình đỡ tủi thân khi thấy cảnh này.
Ủy khuất cùng bất đắc dĩ, Tạ Tương thở dài hô lên:
"Con lạy mấy ba mấy mẹ, muốn ôm thì đóng cửa tắt đèn được không?"
"Mới 9 giờ tối, còn phải hầu hạ... rồi ăn cơm chó của mấy người."
"Tôi mệt, tôi đau tim lắm đấy nhé!"
- - -