"Chồng... anh chắc chứ?"
"Anh sẽ không ghen chứ?"
Hạ Nghiên lo lắng hỏi, cũng bởi vì Trần Duật nổi tiếng hay ghen mà mỗi lần hắn ghen cô liền hoảng sợ, hắn 'làm' cô xỉu lên xỉu xuống, đã vậy còn hung dữ tét mông cô.
Cho nên cô vẫn hỏi, cho chắc!
Trần Duật cười cười, dường như đối với cái người tên Tạ Tương này hắn không hề có chút đề phòng hay lo lắng nào, tin tưởng 100%.
"Cậu ta có chồng rồi!"
Trần Duật để lại cho Hạ Nghiên một câu hết sức động trời.
Cái beep!
Tên đàn ông trước măt nom cũng cao to đẹp trai, cũng có cơ bắp, ngon lành cành đào vậy mà lại có chồng rồi, có CHỒNG đó quý dị, là một tiểu mỹ thụ nha quá di! Chết chửa, Hạ Nghiên thật muốn bật cười thành tiếng, cô là hủ đó... cô rất mê nha, tuy muốn cười muốn hét thật to nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Hèn gì chồng cô lại không hề lo lắng Tạ Tương cướp mất bà xã, quả nhiên đằng sau còn bí mật thầm kín.
Đôi vợ chồng ở phía trước thì thầm to nhỏ, lại còn nhìn về phía mình mà cười thầm nữa. Tạ Tương với vẻ mặt ngơ ngác bước tới, nghiêng đầu tò mò hỏi:
"Hai người đang nói về tôi sao?"
"Đúng vậy!" Vợ chồng đồng lòng đáp một câu, sau đó còn nhìn nhau cười.
"..."
Tạ Tương không hiểu vì sao có cảm giác nghẹn lại ở cổ, cơm chó này anh từ chối ăn còn kịp không?
Hạ Nghiên che miệng cười cô quay sang nhìn Tạ Tương vui vẻ vẫy tay chào. Trên khuôn mặt rạng rỡ ấy còn xuất hiện một chút chờ mong, Tạ Tương chợt cảm thấy không ổn.
"Chào anh ạ."
Có lẽ là do mình nghĩ nhiều, vợ người ta đáng yêu thân thiện như vậy thì làm gì được mình, còn chẳng nhìn ra trên người cô có chỗ nào đáng sợ nữa.
Không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được, Tạ Tương âm thầm chửi bản thân một câu.
Anh hắng giọng, bất giác nở nụ cười đầy tiêu chuẩn, rồi vẫy tay chào lại cô.
"Chào em, rất vui được gặp em. Anh là Tạ Tương."
"Hạ Nghiên... gọi em là Nghiên Nghiên giống chồng là được rồi." Hạ Nghiên nhanh miệng đáp.
Một người hồn nhiên lại có vẻ vô hại như cô liền để lại cho Tạ Tương ấn tượng vô cùng sâu sắc. Tính ra lúc Trần Duật kết hôn Tạ Tương còn đang ở nước ngoài, dịch bệnh nên chẳng về được, nên chưa một lần giáp mặt với Hạ Nghiên. Lần này may mắn thay cả nước chống dịch tốt, hắn mới có cơ hội quay trở lại.
Hạ Nghiên đáng yêu, nhiệt tình vậy mà lại chưa khỏi bệnh khiến Tạ Tương sinh ra cảm giác đau lòng thay cho cô. Chắc hẳn lúc trước cô cũng rất hoạt bát, vui vẻ như bây giờ.
Sắp xếp xong chỗ ở cho Tạ Tương, để hắn ở phòng khách cách phòng ngủ vợ chồng bọn họ mấy phòng. Tạ Tương cùng Hạ Nghiên rất nhanh liền trở nên thân thiết, như chị em thất lạc lâu năm, hơn nữa còn rất hợp nhau khoản...
"Này... đây này, anh này đẹp."
"Đúng đúng... nhìn đi, sáu múi này mà sờ thì thích lắm."
"Đây nữa đây nữa... nhìn này Tương Tương."
Nhìn một mảng lộn xộn ồn ào phía trước, Trần Duật liền cảm thấy hối hận. Chẳng phải anh nói sẽ để cô hành hạ cái tên Tạ Tương này sao? Chẳng phải Hạ Nghiên cũng rất hứng thú và vui mừng sao?
Tại sao bây giờ hai người này lại ngồi trước iPad ngắm hình trai rồi?
"Nghiên Nghiên... đừng ngồi gần quá."
Giọng nói của Trần Duật từ xa vọng lại, nhưng cho dù vậy cũng không thể kéo lực chú ý của cô trở về. Hạ Nghiên và Tạ Tương rất chăm chú nhìn vào màn hình, lướt Tik Tok ngắm trai, xung quanh chỉ toàn múi và cơ bắp.
Nhìn bọn họ mới giống cặp đôi tri kỉ làm sao?
Trần Duật ngồi một mình ở đằng này, cảm thấy có chút nghẹn. Hắn thật sai lầm khi tin tưởng vào Hạ Nghiên, cái con người mê trai bỏ chồng.
Tức giận cầm điện thoại lên, Trần Duật gõ gõ mấy chữ rồi đứng dậy, bước đến xách cổ cô lên tách ra khỏi Tạ Tương. Hắn kẹp Hạ Nghiên vào bên nách, nhìn chồng chọc Tạ Tương rồi nói một câu:
"Tôi vừa thu âm mấy lời cậu khen đàn ông gửi cho chồng cậu rồi, chuẩn bị tinh thần đi."
Nói xong Trần Duật quay sang, hừ lạnh nói với Hạ Nghiên:
"Còn em... về phòng biết tay tôi."
"Thật không coi ai ra gì, dám khen thằng khác trước mặt chồng em à."
...