Trên đường về, Trần Lâm Dụ vẫn nắm chặt lấy tay Hà Nam, như bánh nhân đậu dính chặt vào tay cô.
Hà Nam lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, Trần Lâm Dụ vẫn không chịu buông tay.
Thỉnh thoảng lại bảo lạnh, lúc thì bảo đau, cũng thích diễn lắm nên Hà Nam lười không thèm để ý tới anh.
Mãi đến khi đứng trước cửa Thủy Vân Gian, Trần Lâm Dụ phải xuống xe thì mới quyến luyến buông tay cô ra, Hà Nam cảm thấy tay mình có một lớp mồ hôi, không biết là từ tay anh hay tay cô.
“Tôi đi đây”, Trần Lâm Dụ nhìn cô, mở miệng nói.
Hà Nam lạnh lùng thản nhiên “ừ” một tiếng: “Tạm biệt”.
Trần Lâm Dụ vẫn chưa xuống xe, cũng không chịu nhúc nhích gì, cứ nhìn cô:
“Em có quên mất chuyện gì không?”
Hà Nam nhíu mày, khó hiểu:
“Chuyện gì?”
Trần Lâm Dụ giơ tay chỉ vào môi mình:
“Bình thường khi người yêu tạm biệt nhau sẽ hôn nhau một cái mà?”
Ai làm người yêu anh vậy?
Hà Nam lạnh lùng híp mắt:
“Nếu anh muốn chết thì tôi cũng không ngại tiễn anh một đoạn đường”.
Cửa xe đóng lại, sau đó nghênh ngang rời đi.
Trần Lâm Dụ đứng đó nhìn xe của Hà Nam hòa vào dòng xe lưu thông, dần biến mất trong tầm mắt của anh, trong lòng buồn bã mất mát.
Vô tình quá.
Ánh mắt của anh có chút lạc lõng, nhưng nhanh chóng biến thành kiên quyết, dù thế nào thì cũng đã bước được một bước rất dài rồi.
Chân thành đều bắt nguồn từ sự kiên trì.
Anh không tin mình không thể tìm về trái tim cô.
Phó Vực cũng đã tới thành phố Nam rồi, cả ba sếp lớn đều có mặt, dự án trường đua ngựa cũng được tiến hành với khí thế hừng hực.
Trách nhiệm và quyền lợi của ba bên được ghi rất rõ trên bản hợp đồng, mỗi người đều có một công việc riêng, cái gì nên làm thì làm, khi cần hợp tác thì hợp tác, kế hoạch được tiến hành hết sức thuận lợi, Trần Lâm Dụ cũng nhờ đó mà ở lại thành phố Nam hơn nửa tháng, sau đó buộc phải chạy về thành phố Bắc.
“Công ty có một số chuyện gấp cần tôi xử lý, chiều nay tôi lên máy bay riêng quay về thành phố Bắc”.
Trên đường từ Bắc Giao quay về thành phố, Trần Lâm Dụ nói như đang xin phép Hà Nam.
Hà Nam vẫn dùng giọng điệu của công việc:
“Giám đốc Trần có việc thì cứ về giải quyết đi, bước đầu trong kế hoạch xây dựng trường đua ngựa đã được tiến hành kha khá rồi, còn lại một số việc nhỏ không đáng kể, tôi và Phó Vực có thể xử lý được”.
Trần Lâm Dụ nhìn Hà Nam thật lâu:
“Tôi đi rồi, e là phải ở lại thành phố Bắc một thời gian, có lẽ trong khoảng một tuần không thể giải quyết được, chắc LÀ phải mất hơn nửa tháng”.
Hà Nam khẽ nhíu mày, hôm nay cô còn nghe anh mắng Hà Chiếu, bảo anh ta nói cái gì phải chính xác, đừng có dùng mấy từ như là “có lẽ”, “chắc là”, lập lờ nước đôi linh tinh.
Thế mà bây giờ anh lại dùng đúng những từ “e là”, “có lẽ”, “chắc là” đó…
Sao thế không biết?
“Anh về là chuyện của anh, thành phố Bắc là nhà anh, muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu thôi”.
Giọng Hà Nam hết sức cứng rắn, không hề có chút lưu luyến hay không nỡ để anh đi, khiến Trần Lâm Dụ có chút tổn thương.
Anh cứ tưởng sau khoảng thời gian hai người ở chung, cô đã có một phần ỷ lại vào anh rồi.
Bây giờ xem ra, mặt băng dày ba mét rất khó tan trong một hai ngày, con đường này vẫn còn dài lắm, thôi thì cứ chậm rãi mà đi.
Trần Lâm Dụ thầm thở dài trong lòng, nắm lấy tay cô:
“Tôi đi rồi, em có nhớ tới tôi không?”
“Không đâu”.
Hà Nam hất tay anh đi, hờ hững nói:
“Anh đi rồi thì tôi có thể thoải mái một khoảng thời gian”.
Trong suốt khoảng thời gian qua, anh luôn lấy cớ làm việc công, ngày ngày chạy sang chỗ cô, anh đến tập đoàn Lê Thị như chỗ không người.
Bây giờ cả công ty từ trên xuống dưới ai cũng biết anh đang “theo đuổi” cô.
Hà Nam biết trên dưới khu vườn Hoa Hồng đều nghĩ rằng anh là “bạn trai” cô, khiến Hà Nam ấm ức không biết nói với ai.
Trước kia cô không biết anh lại dính người như vậy, cũng không rõ lúc anh ở bên Trác Uyển có như thế hay không, chẳng lẽ đây mới là bản tính thật của anh?
Hà Nam đột nhiên cảm thấy, Trần Lâm Dụ mà cô tưởng rằng mình hiểu rất rõ, thật ra cũng không hẳn là hiểu nhiều đến vậy.
Ít nhất trong khoảng thời gian qua, tất cả mọi hành động và lời nói của anh đều thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô.
Tuy biết cô có thể không tin tưởng anh, nhưng nghe thấy cô nói thẳng ra như vậy, hoàn toàn không nể nang gì như thế vẫn khiến Trần Lâm Dụ cảm nhận được chút bi thương, bàn tay nắm tay cô lại siết thật chặt.
'' Tôi sẽ nhớ em”, anh cười khẽ nói, sau đó cúi người xuống muốn hôn Hà Nam.
Hà Nam ngã người ra sau trốn theo bản năng, Trần Lâm Dụ hôn vào không khí, nhưng sau đó anh lại nhoài người lên, bàn tay to giữ lấy gáy cô, bá đạo hôn cô.
Cứ tưởng chỉ chạm nhẹ một cái thôi nên Hà Nam cũng không đề phòng, bị anh chui lỗ hổng, cướp đi toàn bộ hơi thở.
Tên khốn kiếp này! Cho anh chút màu anh đã muốn mở cả phường nhuộm!
Cô giơ tay muốn đánh anh, lại bị Trần Lâm Dụ nắm chặt cổ tay, giữ chặt sau lưng, miệng vẫn không ngừng hoạt động, tức giận đến mức Hà Nam trợn trừng mắt, hung hăng cắn anh một cái, mãi đến khi miệng hai người đều cảm nhận được vị máu, anh mới lưu luyến buông tha cho cô.
Miệng Trần Lâm Dụ bị Hà Nam cắn nát, máu tươi chảy ra, anh cũng không quan tâm, nhẹ nhàng liếm đi, nhìn cô, cong miệng cười khẽ, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.
Hà Nam trừng mắt nhìn anh, cảm thấy đây đúng là một tên tâm thần!
Sao trước kia cô lại bị mù, đi thích một tên bị bệnh tâm thần như thế chứ?
Cuối cùng Trần Lâm Dụ cũng trở về thành phố Bắc.
Khi Hà Nam nhận được tin tức từ Cố Hoành thì cô đang ở trong phòng làm việc giải quyết giấy tờ, làm như không hề nghe thấy, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, sau đó chuyển sang hoạt động công bố sản phẩm trang sức.
“Có bản thiết kế hết chưa? Lấy ra đây tôi xem nào”.
Cố Hoành nhận lệnh đẩy bản thiết kế tới, giám đốc bộ phận thiết kế cũng đi tới, đứng bên cạnh giải thích cho Hà Nam về từng bản thiết kế, khi nhìn thấy bức vẽ cuối cùng thì cô ta nói:
“Đây là bản thiết kế của Lê Lâm, lẽ ra nó không nằm trong danh sách bình chọn nhưng tôi thấy nó không tệ nên bỏ thêm vào”.
Hà Nam hết sức bình tĩnh, thản nhiên, giọng cũng rất hờ hững:
“Nói tôi nghe thử xem, tại sao cô lại cho rằng nó không tệ?”
Giám đốc bộ phận thiết kế cũng không sợ, cô ta phân tích từng chút một, từ ý tưởng thiết kế cho đến khả năng hội hoa, sau đó là mỗi một chi tiết trên đó.
Cuối cùng, cô ta tổng kết lại:
“Đây là một tác phẩm rất có hồn, tôi rất thích nó”.
Đã là nhà thiết kế, thì nhận xét “có hồn” cho một tác phẩm chính là sự ca ngợi rất lớn.
Hà Nam khẽ cong khóe môi:
“Chẳng mấy khi nghe được một đánh giá cao như thế từ chị”.
Giám đốc bộ phận thiết kế nhún vai:
“Có sao nói vậy thôi, dù Lê Lâm là em gái cô nhưng cũng là học trò của tôi, chọn người hiền tài không bàn đến gia thế, đã là nhân tài thì phải biết nắm bắt”.
“Nếu chị đã nói thế, thì tại sao tác phẩm này lại không nằm trong phạm vi bình chọn”.
Giám đốc bộ phận thiết kế nói:
“Đây là bản thảo Lê Lâm lén vẽ ra, các tác phẩm khác đã được bình chọn xong rồi tôi mới vô tình nhìn thấy nó trong ngăn bàn con bé.
Cô nhóc đó còn ngượng ngùng không dám lấy ra, là do tôi tự làm chủ, cho con bé một cơ hội”.
Hà Nam cười khẽ:
“Có được người thầy như chị là may mắn của con bé rồi”
Giám đốc thiết kế nói:
“Nhưng có một người cha như thế lại không phải là may mắn của con bé”.
Cố Hoành đứng bên cạnh liều mạng nháy mắt với giám đốc bộ phận thiết kế, cô ta cũng không quan tâm, ý cười trên mặt Hà Nam dần biến mất:
“Chuyện gì thế? Lê Ninh Trúc lại làm cái gì rồi?”
…………………………………………………
Hà Nam dùng túi chườm đá đặt lên hai má sưng đỏ của Lê Lâm, sắc mặt cô tối tăm đến lạ.
Chỉ mới hai tiếng trước thôi, Lê Lâm và Lê Ninh Trúc đã xảy ra tranh chấp ở trang sức đá quý Lê Thị.
Lê Ninh Trúc vừa khắc khẩu đã tát cho con gái mình một cái, âm thanh vang dội, toàn bộ nhân viên của bộ phận thiết kế đều nghe thấy.
Giám đốc bộ phận thiết kế Ada chạy từ trang sức đá quý Lê Thị tới đây, mục đích thứ nhất là giao bản thiết kế cho Hà Nam, mục đích thứ hai chính là mách tội.
Cố Hoành cầm túi chườm nước đá đứng một bên nhìn nửa gương mặt hằn vết xanh tím của Lê Lâm, trong lòng hận không sao tả nổi, lại cực kỳ áy náy chủ động nhận lỗi:
“Xin lỗi tổng giám đốc Lê, là sơ suất của tôi vì đã không nắm được tin tức đúng lúc!”
“Tất nhiên đó là lỗi của anh rồi!”
Chẳng mấy khi thấy Hà Nam nổi giận với Cố Hoành, cô liếc nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói:
“Đừng lấy tiền thưởng tháng này nữa”.
Cố Hoành cúi đầu đáp “rõ”, cũng không nói thêm gì nữa.
Bị phạt thế này khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Lê Lâm vô cùng kinh hoảng, vội hỏi:
“Chị, đây không phải là lỗi của anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy đâu mà…”
'' Sao lại không nói cho tôi biết?”
Hà Nam không quan tâm tới lời cầu xin của cô ta, nhíu mày hỏi Lê Lâm.
Lê Lâm thấy sắc mặt chị cả không được tốt nên chẳng dám nhiều lời nữa, sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn cố gượng cười:
“Chị đã vất vả lắm rồi, em không muốn làm phiền chị vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này”.
“Ông ta đánh em trước mặt nhiều người như vậy, mà em lại nói là chuyện lông gà vỏ tỏi hả?”
Giọng Hà Nam hết sức lạnh lẽo:
“Tại sao lại đánh em?”
Ánh mắt Lê Lâm bình tĩnh như thể đang kể lại một chuyện hết sức bình thường:
“Người vợ hiện tại của ông ấy, cũng là mẹ kế Hà Hân của em muốn được làm việc trong công ty trang sức đá quý Lê Thị.
Bố em cũng muốn sắp xếp cho cô ta, nhưng thầy em không chịu nên cô ta vẫn không được làm.
Gần đây không biết cô ta nghe ai nói em vào trang sức đá quý Lê Thị, tưởng là bố em sắp xếp nên làm ầm ĩ với ông ấy, ồn ào la hét đòi đến đây làm, nói là cô ta không vào được thì em cũng không được vào.
Bố em không thể nói được cô ta nên chỉ có thể ra tay với em thôi, muốn em từ chức rời khỏi đây.
Em không chịu, ông ta mắng em bất hiếu anh đáp lại một câu thì ông ấy đã cho em một cái tát rồi”.
Hà Nam nghe xong thì sắc mặt đầy âm u, khóe miệng là nụ cười lạnh thấp thoáng:
“Đúng là có mẹ kế thì sẽ có bố dượng.
Không thể làm gì được ả đàn bà ở nhà lại đi giương oai với con gái mình, đúng là bản lãnh mà”.
Lê Lâm chưa từng thấy chị cả lộ ra gương mặt lạnh lùng như thế bao giờ, cô ta thầm giật mình.
Cố Hoành cũng hiểu ra ngay, một khi bà chủ lộ ra vẻ mặt này, tức là người nào đó sắp gặp phải xui xẻo rồi.
“Bây giờ Lê Ninh Trúc đang ở đâu?”,
Hà Nam hỏi.
Cố Hoành nói: “Ở truyền thông Lê Tinh”.
Hà Nam bèn kéo lấy tay Lê Lâm:
“Đi, sang đó xem coi người bố ghê gớm thích ra lệnh đó của em đang làm gì”.
……………………………
Lê Ninh Trúc chỉ giữ một chức vị nhàn tản ở tập đoàn Lê Thị, nhưng quyền lợi lại không ít.
Ông ta trực tiếp đòi lấy chức vụ phó tổng giám đốc của truyền tông Lê Tinh, mà một phó tổng như ông ta chẳng làm chuyện gì ra hồn, nhưng tất cả hợp đồng của diễn viên công ty đều phải qua tay ông ta ký tên mới được”.
Truyền thông Lê Tinh từng có những nhân tài kiết xuất, bồi dưỡng ra rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, cũng chế tác rất nhiều bộ phim kinh điển, từng có được danh hiệu “sản phẩm của Lê Tinh đều là hàng hiếm”, sở hữu ba pháp bảo mà người khác muốn cũng không được.
Một bảo bối trong số đó là lão đại của Lê Tinh, Hạ Thâm.
Thứ hai là đạo diễn ma quỷ tài năng Lâm Giác, thứ ba là nhà thiết kế trang phục đạo cụ Cố Phương.
'' Tam bảo Lê Tinh” đã nhấc lên một bầu trời mới cho truyền thông Lê Tinh, một bước khiến truyền thông Lê Tinh đi lên đỉnh cao danh vọng.
Nhưng ba năm trước, sau khi truyền thông Lê Tinh được Lê Ninh Trúc tiếp nhận thì đã liên tục xuống dốc, chủ đề
“Truyền thông Lê Tinh bị làm sao vậy?” liên tục bị đẩy lên hotsearch.
Mà từ khi đạo diễn thiên tài Lâm Giác tức giận rời khỏi nơi này, rút khỏi giới thì nửa năm sau nhà thiết kế đạo cụ và trang phục Cố Phương cũng kết thúc hợp đồng với truyền thông Lê Tinh, thành lập phòng làm việc riêng của mình, tam bảo của truyền thông Lê Tinh nay chỉ còn một mình lão đại Hạ Thâm.
Người hâm mộ và những người thích phim của Hạ Thâm đều đau lòng cho thần tượng của mình, chẳng những phải lo cho sự nghiệp của bản thân mà còn phải gánh vác cả truyền thông Lê Tinh, hơn nữa còn bị ép phải dẫn dắt gà của Lê Tinh, chăm bẵm như con nít.
Ai cũng khuyên anh ta nên kết thúc hợp đồng với Lê Tinh, thành lập phòng làm việc riêng đi, nhưng Hạ Thâm vẫn kiên trì ở lại truyền thông Lê Tinh, không có ý định bỏ đi.
Vấn đề tại sao Hạ Thâm lại không rời khỏi truyền thông Lê Tinh thì đó vẫn là một bí ẩn mà giới giải trí chưa thể giải mã được, rất nhiều người thảo luận sôi nổi về chủ đề này trên mạng xã hội…
“Không thể hiểu được chứ gì, Hạ Thâm là một người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, biết ghi nhớ và báo đáp ân tình của người ta.
Tổng giám đốc Lạc Nhân là người thành lập công ty truyền thông Lê Tinh, cũng chính là người vợ đã mất của chủ tịch Lê, bà ấy có ơn dẫn dắt Hạ Thâm, anh ấy ở lại đó là để trả ơn bà ấy.
Sống là người của Lê Tinh, chết là ma của Lê Tinh”.
“Tôi cũng có nghe nói về chuyện này, trước kia khi anh Thâm debut vào nghề, bà Lạc Nhân đã nâng đỡ anh suốt một đường, đưa anh ra trước truyền thông và công chúng, khi anh vào đoàn quay phim bà ấy cũng đi theo, khi đó có rất nhiều người nói bà ấy là kim chủ của anh Thâm đấy”.
“Chuyện đó thì chắc là không có đâu, nghe nói chủ tịch Lê và vợ ông ấy yêu thương nhau lắm, chắc Hạ Thâm là con trai của bạn bà ấy nên mới săn sóc anh như thế, nâng đỡ anh suốt một đường”.
“Tôi nghe một người bạn làm việc ở truyền thông Lê Tinh nói Hạ Thâm được gọi là anh cả Lê Tinh, thật ra anh là thần hộ mệnh của các nghệ sĩ nhỏ trong công ty.
Mấy người có biết Lê Ninh Trúc không, lão già lăng nhăng đó đã vấy bẩn không biết bao nhiêu nữ nghệ sĩ trẻ, nếu không có anh Thâm ở công ty, e là chẳng có người nào thoát khỏi móng vuốt lão già đó”.
“Lê Ninh Trúc đúng là lão già háo sắc, ai cũng biết ông ta vừa cưới được cô Hoa kiều, mấy cái chuyện đó đều bị người ta đào ra hết.
Tôi nghe nói có rất nhiều nghệ sĩ bị ông ta xâm phạm đã chọn cách tự sát, chẳng qua nó đã bị dìm xuống nên không ai biết.
Nhưng truyền thông Lê Tinh bây giờ chẳng khác gì cái động bàn tơ”.
“Giới giải trí vốn đã loạn lắm rồi, nữ nghệ sĩ trẻ nào muốn nổi thì đâu có ai thoát được bàn tay của mấy ông chủ, giữ lại trong sạch đâu?
Trước khi nổi tiếng, người đẹp Thư Anh cũng xuất thân từ Diễm Tinh, sau đó lại trở thành diễn viên cũng có khác gì đâu, vẫn phải đi uống rượu với mấy ông lớn thôi?”
“Haiz, cái đám nhà giàu đó cũng loạn”.
Hà Nam dắt Lê Lâm đến truyền thông Lê Tinh, tòa nhà cao lớn đó thuộc về tập đoàn Lê Thị, nằm ở phía nam trung tâm thành phố, phong cảnh xung quanh cũng không tệ, trước cửa là quảng trường rộng lớn, trước kia hai bên đường là hoa ngọc lan thơm ngát, cũng là một góc khá đẹp, nay đã biến thành cây ngô đồng.
Bây giờ truyền thông Lê Tinh đã hoàn toàn thay đổi, tất cả đều nhờ vào chú ba của Hà Nam, Lê Ninh Trúc ban tặng.
Bấy giờ, Lê Ninh Trúc đang ngồi trên chiếc ghế da thật của mình, trong lòng là một nghệ sĩ xinh xắn trong trẻo như nước, thưởng thụ cảm giác người đẹp đút cho ăn, miệng ông ta ngậm lấy quả cà chua bi, sau đó nắm lấy cằm cô gái đút vào miệng người ta, nữ nghệ sĩ buồn nôn muốn chết nhưng chỉ có thể gắng gượng cười.
Thấy hai người sắp hôn lấy nhau, cửa lại bị đá “rầm” một tiếng, Lê Ninh Trúc giận mình run run, quả trên miệng cũng rơi “lạnh cạch” xuống bàn:
“Ai?”
Ông ta quát một tiếng chói tai, đang định nổi bão thì chợt trông thấy gương mặt u ám của Hà Nam, cô đến đây với sự lạnh lẽo tiêu điều.
“Tổng giám đốc Lê!”
Cô nghệ sĩ đó vừa trông thấy Hà Nam thì như tìm thấy đường sống trong cõi chết, lập tức xúc động nhào về phía cô.
Lê Ninh Trúc thấy Hà Nam dẫn Lê Lâm đến thì sắc mặt ông ta lập tức tối xuống.
“Ở đây không có chuyện của cô nữa, đi ra đi”.
Hà Nam bảo giám đốc Ngải dẫn cô nghệ sĩ đó ra ngoài rồi kéo Lê Lâm vào trong.
Lê Ninh Trúc bị phá rối chuyện tốt nên khó chịu, bắt chéo chân ngồi đó không nhúc nhích, bộ quần áo như thần tiên trên người không hợp với hành động của ông ta chút nào, kẻ tự gọi mình là quân tử lại làm ra những chuyện hèn hạ như thế sau lưng.
Hà Nam không ưa gì vẻ âm hiểm giả dối của chú hai, thì lại càng ngứa mắt bộ dạng dối trá xấu xa của chú ba.
Người ta thường nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, thỉnh thoảng Hà Nam cũng thấy lạ, cùng lớn lên dưới một mái nhà, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế, có người trước kia vẫn còn đứng đắn, nhưng sau này lại ngày càng đi lệch hướng.
“Cháu cả, ban ngày ban mặt mà chuyện gì thế này?”
Lê Ninh Trúc phủi bụi bặm trên người, không thèm ngẩng đầu lên bắt chuyện với Hà Nam, tiện lấy tay hai quả óc chó mình mang tới để chơi trên bàn.
Ánh mắt lạnh lùng của Hà Nam lướt qua mặt Lê Ninh Trúc, phun ra những chữ lạnh bang đầy vô tình:
“Giữa ban ngày ban mặt, chú ba lại làm những chuyện gì trong này thế?”
Mặt Lê Ninh Trúc vẫn không có chút sợ hãi nào, dù trước mặt con gái ruột của mình, ông ta cũng không hề kiêng dè.
Óc chó trong tay phát ra tiếng lạch cạch, nụ cười trên mặt Lê Ninh Trúc cũng đầy ghê tởm:
“Nghệ sĩ nhỏ một lòng muốn nổi tiếng, sống chết bò lên người chú, chú cũng chịu thôi.
Có người đàn ông nào lại từ chối đàn bà tự dâng mình lên đâu?”
Những lời vô liêm sỉ như thế, người làm con gái ông ta như Lê Lâm nghe xong cũng thấy mất mặt cho bố mình.
Hà Nam nhìn Lê Ninh Trúc với ánh mắt lạnh lẽo, không nhịn được muốn nhổ cho ông ta một ngụm nướt bọt.
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..
thả cho em like 😍😍 nhé