Khóe môi anh bất giác hiện lên nụ cười khổ: “Tôi đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể mơ tưởng rằng bị đánh một trận thì sẽ được quyền ép em kết hôn với mình.
Dù có kết hôn, cũng phải là em cam tâm tình nguyện, tình cảm là quả dưa hái xanh không ngọt, điều này tôi biết”.
Anh cũng biết tự hiểu lấy mình đấy chứ.
Hà Nam nghe anh nói thế thì có thêm chút kiên nhẫn: “Thế anh muốn tôi làm cái gì?”
“Tôi chỉ muốn em tin tưởng tôi một lần”.
Ánh mắt Trần Lâm Dụ hết sức kiên quyết nhìn cô, trong vẻ kinh ngạc của Hà Nam, anh trịnh trọng nói:
“Tôi không lén lút hẹn hò với cô gái nào cả.
Đêm qua tôi uống rượu ở quầy bar Thủy Vân Gian, Thư Anh chủ động tiếp cận tôi, khi đó tôi uống hơi nhiều, suýt chút nữa nhận nhầm cô ta là em, sau khi tỉnh táo lại thì thấy hơi có lỗi, mới dặn bartender tính hết mọi chi phí của cô ta cho phòng 77.
Tôi không ngờ sau đó cô ta lại mang rượu lên tận phòng, tôi nói tôi không có hứng thú làm quen kết bạn gì với cô ta, mời cô ta đi.
Ngoài ra, tôi chẳng nói thêm một câu dư thừa nào với cô ta hết.
Tối hôm đó Phó Vực cũng ở trong phòng 77, em không tin thì cứ hỏi cậu ta, hoặc là kiểm tra máy quay trong khách sạn”.
Hà Nam nghe xong có chút ngẩn ngơ, anh giải thích hết nửa ngày cô mới kịp phản ứng lại là anh đang nói cái gì.
" Đó là điều kiện mà anh muốn tôi đồng ý ư? Tin tưởng anh hả?”
Trần Lâm Dụ nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết, bây giờ độ tin cậy của em với tôi có thể nói là bằng không.
Tuy tôi không phải là người tốt gì, cũng không phải là một người đàn ông tốt, nhưng tôi có thể thề với em, tôi chưa từng lừa gạt em, dù là trước kia hay là bây giờ.
Sau này tôi cũng sẽ không lừa em”.
Hà Nam nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô chợt lóe lên những tia sáng.
Cô đã đồng ý cho anh ra điều kiện, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ anh làm khó dễ, nhưng không ngờ anh chỉ muốn cô tin tưởng mình, lại càng không ngờ anh sẽ giải thích với mình chuyện tối hôm qua.
Nhưng anh nói không sai chút nào, tuy anh không phải một người đàn ông tốt, nhưng chưa từng lừa gạt cô.
Dù là chuyện anh không yêu cô, trong lòng anh vẫn luôn có hình bóng người con gái khác.
Hay là chuyện anh ở cùng Trác Uyển vào ngày kết hôn, tất cả đều quang minh chính đại, nói thẳng cho cô biết, không hề lo lắng cô sẽ khổ sở, hay tan nát cõi lòng, bởi vì anh chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô.
Thật ra anh hoàn toàn không hiểu, từ đầu đến cuối, điều cô để ý không phải là anh có lừa mình hay không, mà là anh có yêu cô hay không.
Hà Nam cảm thấy lòng mình chua xót, nhưng cô không muốn cho người đàn ông này nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình thêm lần nào nữa.
Cô thản nhiên mở miệng: “Anh có biết tại sao cô ta lại cầm chai rượu lên tận phòng tìm anh không?”
Trần Lâm Dụ lắc đầu.
“Bởi vì anh đã để lộ số phòng.
Dù anh có thuận miệng nói ra hay không, thì trong mắt phụ nữ vẫn là một lời ám chỉ”.
Hà Nam nhìn Trần Lâm Dụ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu thì hết sức bất đắc dĩ nói: “Nói như anh, thì nếu tối qua có phóng viên chụp được bức ảnh người đẹp Thư Anh nửa đêm gõ cửa phòng anh, bản thân anh lại ra mở cửa, khi tin tức đó được tung ra, anh cảm thấy với những lý do anh nói trước đó, người ngoài có tin tưởng hay không?”
Trần Lâm Dụ nhướng mày: “Tôi không quan tâm đến cách nhìn của người ngoài”.
Anh chỉ cần biết cô có tin tưởng mình hay không thôi.
“Tôi biết anh không quan tâm, nhưng miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, huống chi anh còn không phải là người bình thường, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị”.
Giọng Hà Nam có vẻ trầm xuống: “Là đối tác, tôi rất tin tưởng vào nhân phẩm của giám đốc Trần, nhưng cùng một lý do đó, là đối tác của nhau, tôi mong giám đốc Trần có thể cẩn thận hơn một chút, đừng để bị kẻ khác dây vào”.
Cô nói mình tin anh, nhưng với thân phận của hai đối tác làm ăn, chứ không phải là thân phận vợ cũ của anh.
Trần Lâm Dụ mím môi, sau đó nói: “Tôi còn một điều kiện nữa”.
Trần Lâm Dụ há miệng, gương mặt bình tĩnh của Hà Nam lập tức tối đen.
Cô phụng phịu nói: “Trần Lâm Dụ, anh đừng có được đằng chân lại lên đằng đầu.
Anh đã nói chỉ cần tôi đồng ý một việc thôi cơ mà?”
Trần Lâm Dụ nói: “Em đã nói rồi.
Chỉ cần không nhắc đến việc kết hôn, không nhắc đến việc làm hòa thì tôi có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì mà”.
“…”,
Hà Nam hận không thể cho anh một đấm tỉnh người.
Anh lại moi móc vào lỗ hổng của ngôn từ để chui vào.
Thương nhân đều là những kẻ xảo trá.
Hà Nam liếc mắt, lẳng lặng nhìn anh, Trần Lâm Dụ cũng không hề yếu thế hơn chút nào, thua người không thua khí thế, hai người đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, Hà Nam mới chuyển tầm mắt đi.
Cô thầm mắng Quyền Dạ Khiên dưng không lại tìm phiền phức về cho mình, xoa đầu ngón tay, chậm rãi nói:
“Thế thì giám đốc Trần nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, tuy con người tôi vẫn luôn nghĩ thua thiệt là một điều may mắn, nhưng nếu người nào đó xem tôi là kẻ vung tiền như rác để bắt nạt tôi, thì chắc chắn là không thể, khiến tôi phải nổi nóng thì sẽ mất nhiều hơn được đấy”.
Nhận ra sự uy hiếp trong giọng nói của cô, Trần Lâm Dụ khẽ cười: “Tổng giám đốc Lê đừng căng thẳng quá, tôi sẽ không há miệng quá rộng, tôi bảo đảm việc tôi muốn tổng giám đốc Lê làm đều nằm trong khả năng của em”.
Hà Nam hừ khẽ, không hề tin tưởng.
Trần Lâm Dụ ôm trán, liên tục la đau: “Bác sĩ nói tôi bị chấn động não nhẹ, không biết là bị đánh một gậy rồi trong đầu có máu bầm gì hay không, đám côn đồ đó ra tay độc ác thật, trùm bao tải rồi vẫn còn đánh vào đầu và mặt tôi.
Mấy chỗ vết thương lồ lộ ra như thế, muốn giấu cũng không thể giấu được…”
Hà Nam nhìn dáng vẻ anh không đau mà kêu rên, cố làm ra vẻ như đúng rồi, thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh diễn giỏi thế, sao không đến Hollywood phát triển tài năng ấy?
“Được rồi, đừng diễn nữa.
Rốt cuộc anh muốn tôi làm cái gì, nói đi”.
Trần Lâm Dụ thực hiện được gian kế, lập tức sung sướng nhếch môi: “Tôi muốn em ở đây với tôi”.
Hà Nam hờ hững nói: “Bây giờ tôi đang ở đây với anh còn gì”.
" Em đứng xa quá”, Trần Lâm Dụ nhích người sang một bên, sau đó vỗ vỗ giường bệnh: “Ghế cứng lắm, em lên đây nằm một lát đi”.
Vẻ mặt Hà Nam hết sức sửng sốt, im lặng hết nửa ngày mới thốt ra một câu từ trong cổ họng: “Anh không muốn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đúng không?”
Trần Lâm Dụ nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của cô, giật mình phản ứng lại, mặt đã đỏ bừng, vội nói:
“Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn em lên nằm cho thoải mái một chút thôi… Em yên tâm, tôi không chạm vào em đâu”.
Anh vội vàng giải thích, không giống người đàn ông từng ly dị chút nào, giống đứa trẻ chưa trải sự đời hơn.
Hà Nam tức giận lườm anh một cái: “Thế cũng đâu có cần phải bò lên giường của anh”.
Đây là một phòng đơn, trong phòng cũng chỉ có đúng một cái giường.
Hà Nam đi thuê thêm cái giường nữa, mang vào phòng bệnh, sau đó bảo trợ lý sinh hoạt mua cho cô một ít đồ dùng tắm rửa tới, nghiêm túc chuẩn bị chăm bệnh.
“Được rồi, tối nay tôi ở đây với anh, anh có thể yên tâm”.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời đó, Trần Lâm Dụ nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, không biết tại sao lại có cảm giác thích thú khi thực hiện được trò đùa dai của mình, cảm thấy lần này bị đánh là đáng.
Lăn lộn đến tận lúc này, trời cũng đã khuya.
Hà Nam chịu sự ảnh hưởng từ mẹ, cực kỳ quan tâm đến việc dưỡng da, dù ở bệnh viện có hơi thiếu thốn, cô vẫn vào nhà vệ sinh để tẩy trang, gương mặt sạch sẽ mang theo hơi nước khiến Trần Lâm Dụ không khỏi ngẩn người.
Hình như lâu rồi không được thấy mặt mộc của cô.
Trong ba năm kết hôn với nhau, cô rất ít khi trang điểm, dù có cũng chỉ đánh một lớp rất mỏng, nhưng sau khi ly hôn, mỗi lần cô xuất hiện đều trang điểm rực rỡ lộng lẫy, từ trên xuống dưới đều lộ ra khí thế của nữ vương.
Tất nhiên, dù là mặt mộc hay trang điểm thì gương mặt đó vẫn rất đẹp, làn da lại vô cùng mịn màng, hệt như con nít vậy.
Hà Nam thấy Trần Lâm Dụ nhìn chằm chằm vào mình không dời mắt, thì tức giận nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy bao giờ hả?”
“Tất nhiên là có thấy”.
Trần Lâm Dụ đáp lời, lại tò mò hỏi: “Chỉ là tôi rất muốn hỏi, mặt em có tiêm không vậy?”
“Tiêm cái gì?”, Hà Nam không kịp phản ứng, sau đó chợt hiểu ra ngay: “Hyaluronic acid?”
Trần Lâm Dụ gật đầu, hình như là cái tên này.
Hà Nam cười nhạo: “Tôi không cần tiêm thứ đó.
Tôi đâu phải ngôi sao ca sĩ, không cần phải kiếm cơm bằng nhan sắc”.
Trần Lâm Dụ cười cười, nghiêm túc khen: “Em còn đẹp hơn cả bọn họ nữa”.
Hà Nam không quay đầu lại, lưu loát nói: “Nét đẹp trời ban, đành chịu thôi”.
Cô không hề khiêm tốn chút nào.
Trần Lâm Dụ nhìn Hà Nam bôi sữa dưỡng thể trước mặt mình, hệt như người vợ đang dưỡng da trước mặt chồng, hoàn toàn không xem anh là người ngoài, tâm trạng anh trở nên rất vui, khóe môi cứ cong lên mãi.
Anh thấy cô bôi hết lớp này đến lớp khác, như trét vữa tường, thỉnh thoảng lại vỗ vào mặt mình, dùng sức rất mạnh, nụ cười trên môi dần biến mất:
“Không đau hả?”
Hà Nam liếc nhìn anh, dáng vẻ “thẳng nam như anh biết cái gì mà nói”, khinh bỉ: “Anh có muốn thử không?”
“Cái đó thì không cần”, Trần Lâm Dụ từ chối.
Lại tắt đèn đi, Hà Nam chui vào ổ chăn, trùm bản thân mình kín mít, ngoài cái đầu đang ló ra thì chẳng để lộ một bộ phận nào khác.
Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở mỏng mai của hai người.
Tuy phòng bệnh đơn này trông có vẻ không nhỏ, nhưng đặt hai cái giường vào thì chật hơn nhiều, chiếc giường đơn Hà Nam thuê thêm có hơi bé, kề sát vào vách tường, cách giường anh khoảng hai cái dép lê, chín bỏ làm mười, miễn cưỡng gọi là “cùng giường chung gối”.
Trần Lâm Dụ xoay người qua, nhìn bóng dáng không mấy rõ ràng người con gái trong bóng đêm, cảm xúc ập đến như sóng xô biển rộng.
Dù là ba năm trước, hay là ba năm sau, thì đây vẫn là lần đầu tiên họ ngủ bên nhau với khoảng cách gần như vậy.
Cô nằm gần trong gang tấc, anh chỉ cần nhích người một chút là có thể nắm lấy tay cô.
Anh nghĩ thế, và cũng làm như thế.
Nhưng cơ thể Trần Lâm Dụ vừa mới nhích có nửa tấc thì đã thấy người con gái ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn thò tay ra ngoài, sau đó ánh sáng bạc chợt lóe, một con dao gọt hoa quả xoay tròn trong tay cô, đột ngột cắm phập vào bàn đầu giường, chắn ngang giữa hai người họ.
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..
thả cho em like 😍😍 nhé