Cô Vợ Ngoan Giờ Thay Đổi Rồi

Chương 84: Chúng ta còn có thể bắc đầu lại từ đầu



Hà Nam có chút không nói nên lời, cho dù cô có bản lĩnh nhìn qua không quên cũng không thể lợi hại tới mức nhớ rõ từng chi tiết từ giấy tới tỷ lệ kỹ thuật như vậy:

“Bố tôi rất thích bức tranh này, vốn dĩ muốn mua lại nó nhưng người phụ trách đó sống chết không đồng ý, sau đó dưới sự bám víu không rời của bố tôi ông ta cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý cho bố tôi mượn ba ngày, tôi thấy bố thực sự quá yêu thích nên dứt khoát chiếu theo đó vẽ cho ông một bức… lúc đó chưa thể nói là kỹ thuật sâu rộng như thế nào, tuổi còn quá nhỏ, cũng xem không thấu rốt cuộc phải diễn đạt dụng ý của bài thơ này ra sao, về cơ bản chỉ là trông bầu vẽ gáo mà thôi.

Nhưng bố tôi rất thích nên vẫn luôn treo trong phòng làm việc của mình cho tới hiện tại”.

Trần Lâm Dụ lắng nghe lời tường thuật giản đơn của cô giống như đang nói về một bức tranh được phác thảo một cách tình cờ vậy, anh bỗng nhiên hiểu được câu ‘khoe khoang một cách tinh tế’ có nghĩa là gì.

“Trông bầu vẽ gáo còn có thể vẽ ra giống như đúc như vậy, cô cũng quá khiêm tốn rồi”.

Hà Nam nhẹ lắc đầu: “Điều này chỉ có thể chứng minh anh vẫn chỉ là ngoài ngành trên phương diện này, người ngoài nhìn bề nổi, mà người tinh thông xem bản chất, nếu bức tranh này bị sư phụ tôi nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng tôi đang phá hoại tiếng tăm của ông ấy.

Nhưng người học trò chẳng ra gì như tôi, đôi tay này cũng đã bị phế bỏ rồi, muốn phá hoại tiếp cũng không phá nổi”.

Trần Lâm Dụ cau mày: “Cô đang nói vết chai trên tay mình sao?”

Hà Nam im lặng.

Nghề làm giả này không chỉ đơn giản dựa vào việc vẽ lại một bức tranh giống vẻ bên ngoài là xong mà phải giữ gìn xúc cảm tinh tế tỉ mỉ mới có thể cảm nhận những thứ khác nhau, mà đầu ngón tay của cô đã bị chai sần dày đặc, sớm đã không còn cách nào cảm nhận sự tiếp xúc chân thực với đồ vật được nữa, thứ cô vẽ ra sao có thể làm giả như thật được?

Sau khi biết được thân phận thực sự của Hà Nam, Trần Lâm Dụ vẫn luôn thắc mắc không biết nốt chai trên tay cô có nguồn gốc như thế nào.

Đường đường là cô cả của nhà họ Lê, cho dù không được nâng niu từ bé cũng sẽ không giống như những đứa trẻ ở nông thôn cả ngày phải xuống ruộng làm đồng, vậy vết chai trên lòng bàn tay của cô ấy là do đâu?

Trần Lâm Dụ vừa định gặng hỏi thêm thì nhân viên phục vụ đã mang món ăn lên, anh chỉ đành cất bức tranh lại, tạm thời đè xuống một bụng câu hỏi.

Các món ăn do chính tay đầu bếp quốc yến Đinh Danh Dương làm, cho dù là món ăn gia đình thông thường cũng có thể nấu ra hương vị khác biệt, hương thơm nồng nàn này khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.

“Dùng bữa thôi”.



Hai người mặt đối mặt bắt đầu ăn cơm, trong bữa ăn họ tán gẫu về dự án trường đua ngựa, cả hai đều không phải người nhiều lời nhưng từng câu từng chữ đều có thể chỉ ra trọng điểm, hơn nữa anh còn luôn là người vừa mở đầu cô liền biết được anh có ý gì, giữa họ dường như có một loại hiểu ngầm khó diễn tả thành lời.

Một bữa cơm này khách chủ đều vui vẻ, bầu không khí cũng rất hòa ái, thực sự có một loại cảm giác như gặp lại những người bạn cũ lâu năm

Hà Nam chợt nhớ tới lời Phó Vực từng nói, ‘không kết thành vợ chồng vẫn có thể trở thành bạn’.

Con ngươi cô hơi co lại, ánh mắt rơi xuống người Trần Lâm Dụ ở phía đối diện, rõ ràng là tối nay anh đặc biệt trưng diện qua, tuy rằng anh ngày thường cũng mặc vest và đi giày da, nhưng bộ vest màu lục lam nhạt cùng khuy măng sét xanh lam đậm hôm nay, còn có chiếc cà vạt đỏ rất không phù hợp với phong cách thường ngày của anh kia, tất cả đều lộ ra khí chất của một người đàn ông trẻ thành đạt nên có.

Trước không nhắc tới những thứ khác nhưng ngoại hình và khí chất của người đàn ông này quả thực hiếm có trên đời, rất ít có người phụ nào có thể từ chối trước hình mẫu kiểu này, và cô cũng không ngoại lệ.

Nếu không từng yêu anh sâu đậm thì làm sao có thể bị anh tổn thương sâu sắc đến vậy, có lẽ họ thực sự có thể trở thành bạn bè, hay thậm chí có thể nói là… tri kỷ.

Trần Lâm Dụ tự nói chuyện một hồi vẫn không nghe thấy phản ứng từ phía Hà Nam thì ngước đầu lên mới phát hiện ra cô đang lặng lẽ nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt to tròn của cô mang đầy đau thương, dưới đôi mắt long lanh ánh nước, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt cũng hiện lên vài phần mê ly.

Anh bất giác phát hiện ra rằng bản thân tối nay đã nói rất nhiều điều, có lẽ còn nhiều hơn tất cả những lời gộp lại anh nói trong một tuần.

Không phải là anh đang cố gắng tìm chuyện để nói mà là muốn nói gì thì sẽ tự nhiên bộc bạch ra ngoài.

Tại sao trước đây anh không phát hiện ra giữa mình và Hà Nam có nhiều chủ đề để nói chuyện đến như vậy? Là vì duyên cớ cô luôn ngụy trang trước mặt anh, hay anh chưa từng mở lòng với cô?

“Hà Nam”, anh bỗng nhiên gọi tên cô.

Trong lúc thất thần, Hà Nam vô thức đáp một tiếng: “Hửm?”

Đôi mắt đen như mực của Trần Lâm Dụ sâu thẳm nhìn người phụ nữ đối diện, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, anh mấp máy môi, giọng nói khàn khàn trầm thấp nhưng vô cùng trực tiếp: “Chúng ta, còn có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

Trái tim Hà Nam run lên mãnh liệt, sau khi ý thức được những gì anh nói mới chậm chạp hoàn hồn lại.

Trầm mặc, sự trầm mặc rất lâu bao trùm lên cả gian phòng.

Dưới cái nhìn chăm chăm trầm tư của Hà Nam. trái tim Trần Lâm Dụ không kìm được dâng lên chút hoảng loạn.

Tại khoảnh khắc này anh giống như chàng thiếu niên thu hết can đảm nói lời tỏ tình với người con gái mình đem lòng mến mộ thời thanh xuân, tuy lo sợ bị cự tuyệt nhưng lại không dằn được mà chộn rộn cả con tim, căng thẳng chờ đợi đáp án của cô.

Khóe môi Hà Nam lại từ từ nhếch lên, không có vui sướng, chỉ còn lại sự mỉa mai: “Tổng giám đốc Trần. không lẽ anh được đả thông hai mạch nhâm đốc, đột nhiên chuyển mình từ hình tượng mỹ nam si tình sang tình thánh rồi sao?”

Trần Lâm Dụ giống như bị dội một gáo nước lạnh, đồng tử anh khẽ run, môi cũng mím lại thành một đường: “Ý em là gì?”

“Tối qua còn hẹn riêng với người đẹp váy đỏ, tối nay lại đeo đuổi vợ cũ, kỹ thuật một chân đạp hai thuyền này của anh Trần vẫn nhuần nhuyễn như ngày nào”.

Bờ môi cô khẽ cong, mang theo ý cười mỏng manh, nhưng sâu nơi đáy mắt lại lộ ra nồng đậm rét lạnh.



Mặc dù đã quá quen với sự lạnh nhạt của cô nhưng ngôn từ của cô cay nghiệt như vậy vẫn khiến Trần Lâm Dụ chống đỡ không nổi.

“Gặp gỡ riêng với mỹ nữ váy đỏ?”

Trần Lâm Dụ như lạc vào trong sương mù: “Em đang nói tôi sao?”

Hà Nam ngả người ra sau, ngước đôi con ngươi lạnh giá nhìn thẳng vào anh: “Làm cũng làm rồi, có cái gì không dám thừa nhận? Người trẻ tuổi hẹn hò phát sinh quan hệ đều là chuyện bình thường, nhưng một chân đạp hai thuyền thì là thất đức”.

Thói hư tật xấu của đàn ông rốt cuộc vẫn rất khó sửa, khi kết hôn anh có thể lén lút qua lại với Trác Uyển. sau ly hôn anh lại có gì mà không làm ra được?

Một lần bất trung, trăm lần bất dụng.

Đối với cấp dưới và bạn bè là như vậy, với vợ cũ càng không ngoại lệ.

Trần Lâm Dụ nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại ‘mỹ nữ váy hồng’ mà cô đang nói là ám chỉ ai: “Em đang nói, Thư Anh?”

“Ồ, là Thư Anh à”.

Hà Nam nói nhàn nhạt: “Đó thế nhưng là một mỹ nữ, khẩu vị của anh Trần biến hóa thật nhanh chóng, tôi còn tưởng rằng anh chỉ thích bông sen trắng nhỏ trông có vẻ vô vị như Trác Uyển”.

Khóe môi Trần Lâm Dụ không kìm được kéo căng, sắc mặt cũng âm trầm vài phần.

Anh không phải hoàn toàn không bực tức, cũng không phải kiểu người hai mặt bị người khác châm chọc còn muốn tươi cười tiếp chuyện, chỉ là trước mặt Hà Nam anh cố gắng hết sức để kiềm chế tính khí của mình, không muốn lại làm tổn thương đến cô, nhưng nó không có nghĩa là anh có thể cho phép cô bôi nhọ anh.

“Có người như vậy tối qua tới tìm tôi, nhưng tôi không quen biết cô ta, cũng không có tình cảm qua lại nên đã mời cô ta đi rồi”.

Giọng nói của Trần Lâm Dụ cứng ngắc lạnh băng: “Là ai đã nói gì khiến em hiểu lầm rồi.

Hay là em có bản lĩnh cao cường điều tra ra được camera giám sát trước cửa phòng của tôi, thấy một người phụ nữ đứng trước cửa nhà tôi liền suy nghĩ bậy bạ?”

Nghe ra được sự phẫn nộ trong giọng nói của anh Hà Nam liền biết bữa cơm này cũng nên kết thúc rồi.

“Tổng giám đốc Trần nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh rỗi đến mức rình mò đời sống riêng tư của anh, anh cũng không cần giải thích với tôi làm gì.

Tôi nói những điều này không phải là muốn phản đối anh hẹn hò mà là để tỏ rõ thái độ của tôi, tôi không có hứng thú cùng anh chơi trò tình yêu tam giác gì đó”.

Con ngươi sâu thẳm của Trần Lâm Dụ rõ ràng co rút lại: “Rốt cuộc là em vẫn không tin tôi”.

Hà Nam cười nhạt lắc đầu: “Chỉ cần tổng giám đốc Trần là một đối tác đáng tin cậy trong kinh doanh là đủ, tôi không bao giờ quan tâm đến đời tư của đối tác, đó là chuyện riêng tư của anh, chỉ cần anh đừng lôi kéo tôi vào là được”.

Nói đến đây Trần Lâm Dụ cũng đã hiểu rằng cô đang nói cho anh biết hai người họ đã không còn khả năng tái hợp nữa.



Đối với ý tưởng bắt đầu lại từ đầu chỉ là người ngốc nói mê mà thôi.

“Anh hiểu ý của em rồi”, Trần Lâm Dụ bình tĩnh nhìn cô, giọng nói mát lạnh: “Sau này anh sẽ không nhắc đến những chuyện ngu ngốc như vậy nữa”.

Hà Nam giật giật khóe miệng: “Như vậy là tốt nhất”.

Bữa cơm dùng tới đây đã không còn ý nghĩa gì nữa nên hai người nhanh chóng giải tán.

Hà Nam ôm bốn chiếc bát nhỏ đi ra ngoài, khi lên xe quay sang nói với Trần Lâm Dụ: “Phó Vực hẳn là đã tới thành phố Nam rồi đi, nếu có thời gian chúng ta có thể hẹn gặp tới trường đua ngựa thăm thú và thương lượng về các chi tiết của dự án”.

Trần Lâm Dụ hờ hững gật đầu: “Cố gắng vào ngày mai đi, chiều mai tôi sẽ trở về thành phố Bắc, tôi sẽ sắp xếp nhân sự đến thành phố Nam để bàn chuyện hợp tác cụ thể”.

“Ngày mai đã trở về rồi?”

Hà Nam hơi ngạc nhiên, nhưng cô chỉ lịch sự bày tỏ: “Vài ngày nữa là lễ hội hoa hồng hàng năm của thành phố Nam rồi, nếu tổng giám đốc Trần có hứng thú không ngại ở lại thêm vài ngày để cảm nhận không khí lễ hội”.

Qua màn đêm dày đặc, Trần Lâm Dụ bình tĩnh nhìn cô và hỏi: “Em hy vọng tôi ở lại sao?”

Biểu cảm Hà Nam cứng đờ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô đáp: “Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, tổng giám đốc Trần tự mình sắp xếp thời gian là được, đêm tối sương dày, tôi cũng không tiễn anh nữa, tạm biệt”.

Cô khẽ gật đầu rồi tự mình lên xe.

Trần Lâm Dụ rũ mi dõi theo bóng lưng cô đi khuất, ánh mắt anh mờ mịt, bất giác nở nụ cười đầy chua xót.

chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..

thả cho em like 😍😍 nhé

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv