Không nói đến Lí Bân, cho dù là Lí Long Thăng cô cũng chưa từng để trong mắt, cha con nhà họ Lí được tính là cái thá gì?
……
Vừa đến tập đoàn Lê Thị liền thấy Lí Long Thăng đang lo lắng chờ đợi ở sảnh lớn, vừa thấy Hà Nam ông ta liền vội vàng chạy tới.
Nhân viên bảo vệ ào ào bước tới ngăn ông ta lại.
“Tổng giám đốc Lê, tổng giám đốc Lê,…”, Lí Long Thăng bị ghìm chặt, vội vã rống lên: “Tổng giám đốc Lê, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn cầu xin cô rộng lượng, kiến thức rộng tha cho nó lần này”.Hà Nam bước chân vững vàng sải bước về phía trước, ngay cả một cái liếc mắt cũng không bố thí cho ông ta.
Đợi Hà Nam đi khuất bóng, Cố Hoành mới phất tay ra hiệu cho nhân viên bảo vệ thả Lí Long Thăng ra, nói với ông ta:
“Tổng giám đốc Lí, không phải tôi nói ông nhưng cậu Lí lần này thực sự đã đi quá xa, lần trước anh ta thuê ‘thủy quân’ mắng tổng giám đốc Lê trên mạng, tổng giám đốc Nam đã niệm tình anh ta trẻ tuổi nên
không tính toán, chẳng ngờ anh ta không chỉ không kiềm chế bản thân mà ngược lại còn thuê côn đồ chặn đường tổng giám đốc Lê của chúng tôi, muốn hành hung cô ấy, loại chuyện này rơi lên trên người nào cũng có thể nhẫn nhịn được sao?”
Lí Long Thăng đầy đầu mồ hôi, vội vã đáp: “Vâng vâng vâng, đều là tôi không biết cách dạy con, tôi cũng không ngờ tới thứ khốn kiếp đó có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này!”
Cố Hoành giả vờ ngoài mặt tươi cười: “Tổng giám đốc Lê của chúng tôi biết ông bộn bề công việc, không có thời gian dạy bảo con trai, do đó đã giúp ông tìm một nơi để cải tạo anh ta rồi”.
Lí Long Thăng nghe được lời này da mặt có dày tới đâu cũng không duy trì nổi nữa.
Trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe qua một tia rét lạnh nhưng lại cứng rắn đè xuống, vẫn như cũ tươi cười, nghiến răng nói: “Trợ lý Cố, đứa trẻ nhà ai người ấy đau lòng,
A Bân dù vô sỉ tới đâu cũng là con trai duy nhất của tôi, nhà họ Lí chúng tôi ba đời độc đinh, nếu ai dám động tới con trai của tôi, vậy nhà họ Lí tôi cho dù phải đánh đổi tất cả cũng phải đọ sức với cô ta một trận.
Cho dù các người có sự giúp đỡ từ Trần Thị cũng đừng ức hiếp người quá đáng”.
“Trần Thị?”, Cố Hoành nghe được cái tên này thì mơ hồ không rõ: “Việc này liên quan gì tới Trần Thị?”
Lí Long Thăng cười gằn một tiếng: “Lời cũng đã nói tới bước này rồi, đừng giả vờ nữa.
Việc Trần Thị hủy bỏ hợp tác với chúng tôi không phải là vì các người sao, còn có thể vì ai đây?”
Cố Hoành lên lầu thuật lại tất cả những lời Lí Long Thăng nói cho Hà Nam biết.
Hà Nam ngược lại biết việc chấm dứt hợp đồng giữa tập đoàn Trần Thị cùng truyền thông Tinh Vực nhưng cô chỉ nhíu mày đáp: “Trần Thị cùng Tinh Vực huỷ hợp đồng có liên quan gì đến tôi?”
“Tôi cũng hỏi như vậy”.
“Nhưng nghe giọng điệu của Lí Long Thăng thì lý do khiến Trần Thị gây khó dễ bới bọn họ là vì Lí Bân thuê thủy quân mắng nhiếc cô trên mạng kiến tổng giám đốc Trần không hài lòng nên mới dứt khoát chấm dứt hợp đồng với họ”.
Hà Nam nhàn nhạt lắc đầu: “Trần Lâm Dụ không phải người làm việc theo cảm tính, anh ta lựa chọn không tiếp tục hợp tác với truyền thông Tinh Vực nữa chắc chắn là đã biết họ thối nát từ bên trong, cộng thêm việc Lí Bân mấy năm nay quá huênh hoang, nói chuyện làm việc không kiêng kị, đắc tội với không ít phương tiện truyền thông, cũng liên lụy tới danh tiếng mà truyền thông Tinh Vực đã tích lũy được trong những năm này.
Trần Thị đã luôn đi theo con đường khiêm tốn an ổn, sẽ không nguyện ý chấp nhận rủi ro này”.
Thực tế chứng minh rằng lựa chọn chấm dứt hợp đồng với truyền thông Tinh Vực của Trần Lâm Dụ là đúng đắn, bởi tin tức hôm nay về việc Lí Bân ‘mua mạng người’ đã lan truyền ra ngoài, truyền thông Tinh Vực cũng nhanh chóng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Cổ phiếu theo đó rớt giá thảm hại, nếu không Lí Long Thăng làm sao sẽ gấp rút chạy tới tìm cô cầu xin thương tình.
Chỉ là cô chưa bao giờ là một người mềm lòng, càng không làm ra loại chuyện lấy ân báo oán kia, ai chọc tới khiến cô không thoải mái vậy mọi người đó cũng đừng nghĩ tới việc được sống vui sướng.
" Anh để mắt sát tới Lí Bân bên kia một chút, Lí Long Thăng chắc chắn sẽ tìm mọi cách mời luật sư bảo lãnh hắn ra ngoài, mà chúng ta phải thông qua Lí Bân để lật tẩy từng điểm phía dưới truyền thông Tinh Vực”.
Hà Nam thản nhiên nói tiếp: “Anh phải nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta không phải Lí Bân, mà là truyền thông Tinh Vực.
Những năm này Tinh Vực hoành hành quá ngang ngược, tôi phải để Lí Long Thăng biết được, những thứ trộm được sớm muộn gì cũng sẽ trả lại chỗ vốn có của chúng”.
Cố Hoành đáp một tiếng, bất giác mỉm cười: “Nếu giám đốc Ngải biết được tin này, anh ta hẳn sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng mất!”
Nhớ đến người thích diễn sâu kia, Hà Nam cũng không khỏi nhếch môi, nhưng vừa nghĩ đến Trần Lâm Dụ, nét cười trên mặt cô lại vụt tắt.
“Bữa ăn tối nay anh đã sắp xếp xong chưa?”
Cố Hoành vội vàng mở máy tính bảng: “Tôi đã liên lạc với Hà Chiếu rồi, ý của tổng giám đốc Trần bên kia là… chỉ cần chuẩn bị một vài món ăn thường ngày là được, anh ấy không kén chọn”.
Hà Nam cười khẩu một tiếng, nói với Cố Hoành: “Vậy vẫn chọn nhà hàng Thực Vị đi, kêu Tiểu Đinh tùy tiện xào nấu hai món là được.
Ngoài ra, anh đi chuẩn bị một tấm chi phiếu năm triệu từ tài khoản cá nhân của tôi”.
Cố Hoành lần lượt viết xuống những dặn dò của cô, tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Cô đưa chi phiếu cho anh ta, anh ta sẽ nhận lấy chứ?”
“Đưa hay không là việc của tôi, nhận hay từ chối là chuyện của anh ta”.
Hà Nam suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi xuống bức tranh trên tường, lẩm bẩm: “Nếu anh ta không muốn tiền, tôi lại không muốn nợ anh ta, chỉ có thể dùng vật đổi vật thôi”.
Cố Hoành hướng theo ánh mắt của cô nhìn lên bức tranh phong cảnh ‘Định Phong Ba’, kinh ngạc không thôi.
“Cô muốn tặng bức tranh này cho anh ấy? Bức tranh này không phải là tác phẩm tâm đắc do cô đích thân vẽ sao.
Lúc trước có người hỏi mua nó với giá mười triệu nhưng cô không bán mà”.
Hà Nam thờ ơ đáp: “Tác phẩm tâm đắc cái gì, chỉ là một bức tranh thuở nhỏ tiện tay vẽ ra thôi, cũng chỉ có bố tôi coi nó như bảo vật.
Đáng tiếc là đôi tay này của tôi hiện giờ cũng không có cách nào đánh tráo thật giả nữa rồi”.
Cô thở dài một cái khó phát hiện ra, ngược lại cũng không có quá nhiều hối tiếc, dù sao nếu đặt lên bàn cân thì cô càng hứng thú với chạm khắc, nghề thủ công tổ truyền hơn là ngụy tạo.
……
Phòng số 70 Thủy Vân Gian.
Trần Lâm Dụ gần như cả ngày không rời khỏi phòng, sau khi tổ chức hai hội nghị online, thời gian còn lại đều ngồi trước máy tính, rèn luyện lại kỹ năng máy tính của mình.
Phó Vực nhìn người anh em ‘quay lại nghề cũ’ của mình mà bất lực: “Trình độ đã tụt hậu bao nhiêu năm rồi cậu thực sự còn muốn tìm lại nó sao? Rốt cuộc cậu đang muốn kiểm tra cái gì, tôi giúp cậu tra là được”.
"Không cần”.
Trần Lâm Dụ từ chối thẳng thừng: “Cầu người còn không bằng tự cầu chính mình, thứ tôi muốn tra chưa chắc cậu đã tìm được”.
Phó Vực bị xem thường trái tim tan nát một mảnh.
Thấy thời gian không sai biệt lắm Trần Lâm Dụ mới tắt máy tính rồi thay quần áo, anh còn nghiêm chỉnh thắt thêm cà vạt và đeo cài áo nhưng lại cảm thấy không hài lòng liền đổi sang một cặp khác, xem ra vô cùng coi trọng buổi hẹn này.
Phó Vực khoanh tay dựa vào một bên, líu lưỡi không nói nên lời: “Được rồi, được rồi, đủ đẹp trai rồi, người không biết còn nghĩ rằng cậu sắp đi xem mắt đó”.
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..
thả cho em like 😍😍 nhé