Em không cần trả ơn, sống tốt là được”.
Ngẩn ngơ hồi lâu, khi bị Phó Vực gọi hồi thần lại, mí mắt Trần Lâm Dụ khẽ run, nghẹn họng, nói một câu: “Nếu tôi nói với cậu, cô bé năm đó chính là Hà Nam thì sao”.
“Cậu nói cái gì?” Phía bên kia điện thoại, Phó Vực suýt bị kinh ngạc đến rớt cằm.
…
Ở nhà ăn cao cấp gần CBD, cùng với tiếng du dương của âm nhạc, Bạch Lộc Dư và Hà Nam vui vẻ ăn tối.
Bạch Lộc Dư cắt sườn bò, lại nhìn Hà Nam ăn salad rau củ ngồi đối diện, có cảm giác tội ác nặng nề: “Anh ăn thịt em ăn rau, người không biết còn tưởng anh ngược đãi em”.
Hà Nam ăn rau sống, nói: “Anh cho em ăn thịt mới là ngược đãi
Bạch Lộc Dư uống một ngụm rượu vang: “Ăn với Phó Vực à?”
“Ừm”, Hà Nam gật đầu.
Bạch Lộc Dư tiếp tục thái sườn bò: “Chuyện trường đua ngựa bàn bạc thế nào rồi?”
“Khá ổn rồi”, Hà Nam uống ngụm nước: “Nhưng Phó Vực không quyết định được, cuối cùng người gõ thước vẫn là ông Phó.
Bạch Lộc Dư cau mày: “Anh ta có ý gì, không tin em? Hay là Phó thị bọn họ không ăn được dự án này?”
Hà Nam lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là suy xét từ kế hoạch chiến lược, nếu thành phố Bắc cũng có thể có một công ty tham gia, ba bên liên hiệp, kinh doanh sẽ tốt hơn”.
“Vậy em vẫn để Trần Lâm Dụ đi như vậy?”
Bạch Lộc Du lắc ly rượu: “Cái khác thì không nói, chỉ riêng về thực lực, tập đoàn Trần thị ở thành phố Bắc là lựa chọn tốt nhất”.
Hà Nam mím môi, khó chịu nói: “Nhưng em không muốn có liên quan gì đến anh ta nữa”.
“Kinh doanh là kinh doanh, chuyện riêng là chuyện riêng.
Đạo lý này anh không nói thì em cũng biết”.
Bạch Lộc Dư khuyên giải cho em gái: “Chẳng phải em còn muốn kiếm lại mười ba triệu tổn thất trên dây chuyền đá quý từ chỗ họ sao, chẳng phải cơ hội đến rồi à?”
“Đương nhiên tiền thì phải kiếm rồi”.
Hà Nam vẫn có thái độ khá kiên định về vấn đề này, nhưng còn có một chuyện khiến cô vô cùng bực bội: “Không biết Trần Lâm Dụ bị làm sao, cứ đeo bám em hỏi năm đó rốt cuộc tại sao lại gả cho anh ta”.
Bạch Lộc Dư phì cười một tiếng: “Đàn ông này ấy à, chính là hèn.
Vậy em nói với anh ta chưa?”
Hà Nam lắc đầu: “Ly hôn rồi, còn gì để nói.
Anh ta muốn biết, e cứ không nói cho anh ta biết, nói ra cũng vô nghĩa”.
“Cùng phải, dù sao cùng là em yêu thầm người ta mười năm, chứ không phải người ta yêu thầm em mười năm, thật mất mặt”
Hà Nam giận quá hóa thẹn, nghiến răng nghiến lợi: “Anh”.
“Làm sao, anh nói sai à?”
Bạch Lộc Dư điên cuồng trêu chọc cô: “Cũng không biết là ai, trước đây mở miệng đóng miệng đều là ‘em muốn trả ơn’, ‘em muốn gả cho anh ấy’, ‘em muốn lấy thân báo đáp’… ngày ngày ở nhà hát ‘bạch xà truyện’, diễn vở Bạch Nương Tử”.
“Bạch Lộc Dư!”,Hà Nam đỏ mặt trừng mắt, lần này nổi giận thật.
Bạch Lộc Dư cười lớn ha ha ác ý, chọc em gái giận còn phải tự dỗ dành: “Được rồi được rồi, đùa thôi, đừng giận”.
“Nói thật, em cũng trả ơn rồi, năm đó anh ta cứu em, em cũng cứu anh ta, còn chăm sóc anh ta ba năm, ân tình đã trả sạch rồi, không cần để trong lòng nữa”.
Bạch Lộc Dư nghiêm túc nhìn Hà Nam: “Cho dù có một ngày, anh ta thực sự nhớ ra em, em cũng có thể thẳng thắn nói với anh ta, em không nợ anh ta”.
Đôi mắt Hà Nam hơi u ám, nhớ đến người đàn ông cứu cô năm đó, lại nghĩ đến người đàn ông ba năm qua lạnh nhạt với cô, vứt bỏ cô, chỉ còn lại nụ cười đau khổ.
Đoạn tình cảm này vốn là kết quả của việc cô yêu đơn phương, không trách được người khác.
Đã đánh cược thì phải chịu thua.
Phó Vực nghe suy đoán của Trần Lâm Dụ xong thì rơi vào tình trạng tim đập nhanh mất phanh, hoàn toàn không thể tin nổi.
“Ý cậu là năm đó Hà Nam gả cho cậu, chăm sóc cậu suốt ba năm là vì báo ân? Trả lại ân tình cậu cứu mạng cô ấy từ khu rừng rậm đó ra ngoài hả?”
Trần Lâm Dụ ừ một tiếng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là vậy.
'' Thánh thần thiên địa ơi”.
Phó Vực bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn đầy khiếp sợ: “Sao nghe cứ như phim hài vậy nhỉ.
Thời buổi này vẫn còn người con gái lấy thân báo đáp ân tình nữa hả?”
“Cũng không hẳn tất cả đều để báo ân”.
Mi tâm Trần Lâm Dụ chợt run lên, từ tận đáy lòng anh không hề muốn quy hết tất cả mọi lý do khiến cô gả cho mình đều là “báo ân”, anh nói những lời Tưởng Phàm đã nói với mình trước đó cho Phó Vực nghe.
Phó Vực uống trà của ông cụ để bớt hoảng hốt, nghe thấy câu “thầm thương trộm nhớ tôi mười năm” thì “phụt” một tiếng, toàn bộ trà đều bị phun ra ngoài.
“…”, ông cụ Phó bị phun trà đầy mặt thở hổn hển, cầm lấy cây gậy đánh đứa con hỗn láo ra ngoài.
Phó Vực nhanh chóng chạy thoát khỏi phòng đọc sách, đóng cửa lại, vẫn thấy mình còn nghẹn một đống câu hỏi: “Cậu nói thật hay giả vậy? Hà Nam mà lại yêu thầm cậu tận mười năm á? Cậu không bị bệnh ảo tưởng sức mạnh gì đó chứ?”
Trần Lâm Dụ mím môi, trầm giọng nói: “Tôi không mắc chứng tự kỷ.
Cũng sẽ không đùa mấy chuyện này với cậu”.
“Thế cũng đúng, nhưng mà tôi vẫn không thể tin nổi”.
Phó Vực trở về phòng mình, rót cho bản thân một chén rượu: “Thế thì bây giờ cậu đã biết được đáp án rồi, cậu định thế nào? Nhắc nhở cậu một câu, đó chỉ mới là suy đoán của cậu mà thôi, cậu có bằng chứng không?”
“Thế nên cậu vẫn phải giúp tôi điều tra một chút”.
Trần Lâm Dụ định rèn luyện lại kỹ thuật thao tác máy tính của mình, tự bắt tay vào điều tra, nhưng bây giờ anh không thể chờ đợi được nữa rồi, anh vội vã muốn biết rõ sự thật.
Phó Vực từng tận mắt nhìn thấy kỹ thuật của Hà Nam. anh ta chợt thấy đau đầu: “Không phải tôi không muốn điều tra giúp cậu, nhưng chưa chắc tôi đã đấu lại cô gái đó”.
“Ý cậu là sao?”, Trần Lâm Dụ có tính cảnh giác rất cao, khả năng quan sát cũng không tệ: “Ý cậu là Hà Nam cũng biết những thứ đó ư?”
Chuyện đã đến nước này rồi, Phó Vực cũng không muốn gạt anh làm gì nữa.
“Không chỉ là biết thôi đâu, có thể thấy trình độ của cô ấy sánh ngang với tôi.
Lần trước cậu muốn điều tra về thông tin của cô ấy, nhưng kết quả là thất bại, khi đó tôi ngồi ngay trên xe, tận mắt nhìn thấy cô ấy “chơi” cậu như thế nào”.
Trần Lâm Dụ: “…”
Thế nên ngày đó, người mắng anh là “loser” rồi giơ ngón giữa với anh không phải ai xa lạ, chính là Hà Nam hả?
Hình như anh chẳng hề biết gì về người vợ cũ này của mình thì phải?
“Ngạc nhiên lắm phải không, khi đó tôi cũng muốn điên lên được, cứ tưởng mình gặp phải ảo giác”.
Cuối cùng Phó Vực cũng tìm được một người để trút hết bầu tâm sự của mình ra rồi, anh ta bắt đầu kể hết tất cả những bí mật mình biết cho người anh em đầu đất kia: “Không chỉ thế.
Cô vợ cũ của cậu, cô cả nhà họ Lê đó chẳng những là cao thủ hacker mà còn là một đầu bếp hạng nhất! Cậu có nhớ sư phụ Đinh Danh Dương, người biết nấu cả bàn quốc yến đó không, chúng ta từng ăn món người đó làm một lần, tôi vẫn luôn ngỏ lời mời về nhưng người ta từ chối, còn nói là phải học thêm, kết quả cậu đoán xem?”
“Người ta chạy tới chỗ Hà Nam! Chẳng những gọi Hà Nam là “sư thúc”, mà còn nói tay nghề nấu ăn của mình là do Hà Nam đích thân chỉ dạy! Cậu tin nổi không?”
Phó Vực cứ huyên thuyên cả tràng dài: “Tôi chưa từng ăn Món Hà Nam làm nên vẫn không dám tin.
Nhưng mà Hà Nam nói hôm nào tâm trạng cô ấy tốt sẽ đích thân làm cho tôi ăn, bây giờ nghĩ tới thôi tôi đã thấy thèm rồi”.
“…”
Trần Lâm Dụ cảm thấy tim mình như bị nhấc lên thật cao, mỗi một việc Phó Vực kể lại đều là một dáng vẻ hoàn toàn khác của cô mà anh chưa từng thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được tất cả!
Tay anh siết chặt lấy lớp thủy tinh, ngón tay trở nên trắng bệch, như thể đang muốn bắt lấy thứ gì đó.
Cô lừa anh!
Cô không chỉ là cô cả nhà họ Lê, là cao thủ hacker mà còn là một đầu bếp hạng nhất.
Tại sao anh lại hoàn toàn không biết được những điều đó?
Bây giờ Trần Lâm Dụ hận không thể lập tức bay đến trước mặt Hà Nam, nắm lấy vai cô hỏi cho rõ, hỏi tại sao cô lại muốn gạt anh!
Tại sao cô luôn che giấu bản thân mình!
Tại sao không chịu nói cho anh biết cô chính là cô bé năm đó!
“Bây giờ tôi sẽ quay lại thành phố Nam ngay lập tức, cậu gửi số điện thoại của cô ấy cho tôi, tôi muốn tìm cô ấy hỏi cho rõ!”
Trần Lâm Dụ không muốn điều tra nữa, bởi vì anh biết rõ, nếu Hà Nam không muốn cho anh biết điều gì thì cô sẽ có anh giấu anh mãi mãi, hơn nữa trình độ thao tác máy tính của cô còn cao hơn anh, anh phải làm sao bây giờ?
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay anh có cảm giác vừa yêu vừa hận, vừa bó tay không biết phải làm sao với một người con gái!
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..
thả cho em like 😍😍 nhé