Cố Hoành đưa cho cô một tách trà Long Tĩnh vừa pha, báo cáo rõ ràng rành mạch: “Dự án quyên góp chữa bệnh từ thiện ở khu vực phía tây của tập đoàn Trần Thị được kênh chính phủ điểm mặt khen ngợi, giới truyền thông cũng đưa tin theo xu hướng, kêu gọi cư dân mạng chú ý đến những cống hiến mà bọn họ đã làm, thay vì nhìn chằm chằm vào đời tư của anh Trần”.
Kênh truyền thông đại diện của chính phủ khen ngợi, danh tiếng của tập đoàn Trần Thị nhanh chóng tăng lên, cổ phiếu và quỹ tài chính cũng tăng lên nhanh chóng, hướng gió nhanh chóng thay đổi.
Trước đó còn biết bao người mắng mỏ thì bây giờ có từng đấy người khen, không biết trong số những lời khen ngợi đó, có bao nhiêu câu xuất phát từ kẻ đã từng hùa theo mắng.
Đây là thời đại của mạng xã hội, sức ảnh hưởng của dư luận là rất lớn.
Vẻ mặt Hà Nam hết sức thản nhiên, cô đã sớm biết với năng lực của Trần Lâm Dụ thì giải quyết vấn đề chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
Bố cô từng nói: “Một gia tộc muốn hưng thịnh thì nhất định phải có một con dê đầu đàn đi trước dẫn đường, bầy dê còn lại đoàn kết đi theo hỗ trợ, thì mới có thể giữ vững sự huy hoàng.
Ông cụ Trần từng là con dê dẫn đường đó, nhưng ông ấy đã già rồi, sớm muộn gì cũng phải lùi về phía sau, mấy đứa con trai của ông ấy lại không có thành tựu gì, người duy nhất nên hồn là đứa con cả thì đã bước lên con đường quan chức, cũng không giỏi kinh doanh.
Đứa thứ hai, thứ ba nhà họ Trần cũng chẳng có chút tiền đồ nào, con cái họ sinh ra cũng không được tích sự gì, người duy nhất có chút khả năng là cô cả nhà họ Trần, Trần Phượng Kiều.
Mà nhân vật có thể dẫn đàn trong tương lai, e rằng chỉ có con trai bà ấy, cháu trai cả nhà họ Trần … Thằng nhóc Trần Lâm Dụ.
Trần Lâm Dụ từng nhận được sự xem trọng của bố vợ, nay đang lên đường đến thành phố Nam.
Mấy năm nay vì công việc nên anh vào nam ra bắc, đi tới rất nhiều nơi, nhưng số lần đến thành phố Nam không nhiều, chỉ có hồi trong quân ngũ nhận được nhiệm vụ bí mật, đến thành phố Nam một lần.
Nổi tiếng nhất ở thành phố Nam có lẽ chính là hoa hồng.
Tháng năm hằng năm thành phố Nam đều tổ chức triển lãm hoa hồng một lần, mọi người trên thế giới sẽ tập trung về đây, phố lớn ngõ nhỏ đều chất đầy hoa hồng đỏ.
Hà Nam thích hoa hồng như thế, khi đó anh cũng không biết tại sao, thì ra cô là người của thành phố Nam.
Trần Lâm Dụ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thưởng thức hoa hồng trên con dấu, anh cảm thấy mình không hiểu biết quá nhiều về vợ cũ của mình, và bây giờ anh muốn tìm hiểu lại một lần nữa.
Chiếc xe nhanh chóng lướt qua kiến trúc nổi bật nhất của thành phố Nam… Đài hoa hồng.
Trần Lâm Dụ gọi cho Phó Vực: “Tôi đến rồi"
Sắp đến giờ tan làm, Hà Nam nhận được điện thoại của anh nhỏ, muốn cô cùng anh tham gia một bữa tiệc từ thiện.
Hà Nam không có ý định từ chối khéo, mà từ chối thẳng mặt không do dự: “Không rảnh”.
“Em sắp biến mình thành con quay rồi đó, làm việc và giải trí nên được sắp xếp hợp lý để tinh thần và thể xác được thoải mái”.
Bạch Lộc Dư nghe thấy Hà Nam định tắt điện thoại thì vội vàng tung thêm mồi nhử: “Bữa tiệc có hoạt động bán đấu giá, nghe nói có bốn cái chén men nhiều màu, anh tìm người xem xét thử rồi, chế tác thời Khang Hi, nếu em không lấy thì nó là của anh nhé”.
Tay ký tên của Hà Nam chợt dừng lại: “Thời gian, địa điểm”.
Bạch Lộc Dư nở nụ cười đắc thắng: “Bảy giờ tối anh đến khu vườn Hoa Hồng đón em.
Nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút nhé”.
Nhắc tới những thứ khác, có lẽ Hà Nam sẽ cưỡng lại được sức hấp dẫn, nhưng nhắc tới đồ cổ ngọc khí thì người nhà họ Lê ai cũng mê, thà kinh doanh lỗ hàng ngàn tỷ cũng không muốn lỡ mất một món.
Hà Nam về nhà tắm rửa, thay lễ phục, từ trong phòng bước ra thì đúng lúc gặp được Lê Nhã ăn mặc trang điểm xinh đẹp gọn gàng để chuẩn bị ra ngoài.
Hai chị em oan gia ngõ hẹp chạm mặt ở hành lang, không ai nhường ai.
Lê Nhã vừa trông thấy Hà Nam đã ghen tị đến nỗi bốc lửa.
Chiếc váy dài màu hồng với lớp lưới tơ nhung phủ vai này là bản thiết kế đặc biệt của tuần lễ thời trang xuân hạ Paris năm nay, sáng nay cô ta còn nhìn bức ảnh mà nhỏ nước miếng hâm mộ khao khát, muốn nhưng không thể có được, tối đến lại thấy nó trên người Hà Nam.
Chiếc túi trên tay cô cũng là bản LV số lượng giới hạn.
Cả sợi dây chuyền ngọc lục bảo trên cổ cô nữa, trực tiếp hút mắt người… Cô muốn mặc cả căn nhà lên người đấy hả?
“Chị cũng đến bữa tiệc từ thiện đó ư?”, Lê Nhã không hề khách sáo hỏi.
Hà Nam chỉnh lại hoa tai của mình, tư thái hết sức thong dong tao nhã, giọng bình thản là thế nhưng khí thế lại vô cùng bức người.
“Nói chuyện với chị gái phải dùng thái độ lễ phép và lễ độ.
Nhà họ Lê có thứ tự già trẻ lớn bé, đói quá nên nuốt hết phép tắc được dạy bấy lâu nay vào bụng rồi hả?”. ngôn tình tổng tài
Có lẽ mấy ngày trước bị tra tấn quá thảm thương nên lòng Lê Nhã không nhịn được run rẩy, ánh mắt cũng co rụt lại, sợ nói chuyện với Hà Nam không hợp một câu lại bị cô nhốt trong phòng vài ngày, cảm giác đó cô ta không muốn trải qua một lần nào nữa.
Cô cắn môi, không tình nguyện gọi một tiếng: “Chị cả”.
“Ừ”, Hà Nam gật đầu, quan sát trang phục của Lê Nhã: “Cô đang mặc mẫu thiết kế của Chanel bốn năm trước đấy hả, cũng tạm được, rất hợp với khí chất của cô”.
Chẳng mấy khi nghe Hà Nam mở miệng khen ngợi mình, Lê Nhã vui vẻ ra mặt, trở nên hiền lành hơn hẳn: “Thế ư? Khí chất gì thế”.
Cô ta muốn nghe Hà Nam khen mình thêm vài câu nữa.
Như những gì cô ta muốn, Hà Nam lại nói thêm vài câu: “Khí chất của kẻ vừa đen vừa quê mùa”.
Nhìn bóng dáng Hà Nam nhanh nhẹn bỏ đi, Lê Nhã tức giận đến nỗi nghiến đau cả răng!
Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, chỉ cần có thứ gì tốt, Hà Nam không cần gọi cũng có người mang tới cho chị ta, cô ta chỉ có thể chờ Hà Nam bố thí cho, dõi theo với ánh mắt thèm thuồng.
Nhưng bây giờ chủ tịch tập đoàn Lê Thị là bố ruột cô ta rồi, cô ta mới là cô chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Lê, tại sao Hà Nam vẫn có thể leo lên đầu cô ta tác oai tác quái? Cô ta không cho phép!
Khi Hà Nam ra khỏi khu vườn Hoa Hồng thì Bạch Lộc Dư vẫn chưa tới, một chiếc BMW màu xám khói bấm còi inh ỏi trước cổng, Tần Giang Nguyên bước xuống xe.
“Anh Nguyên!”, Lê Nhã nhìn thấy bạn trai mình đến thì xúc động như Vương Bảo Xuyến sống cực cổ mười tám năm gặp được Tiết Nhân Quý, vội vàng dang tay lao về phía Tần Giang Nguyên, còn cố tình đụng mạnh vào vai Hà Nam.
Tần Giang Nguyên bị Lê Nhã nhào thẳng vào lòng, đứng không vững nên lùi về sau vài bước, eo đập vào đầu xe, cằm cũng bị Lê Nhã đụng trúng, cắn phải lưỡi, đau đến nỗi mắt anh ta tối sầm, suýt chút nữa xuống gặp Diêm Vương.
Hà Nam hờ hững nhìn hai kẻ ngu ngốc ôm nhau, không nhịn được “phụt” một cái bật cười, thảo nào người ta hay nói khoe khoang tình cảm dễ chết sớm.
“Anh Nguyên, anh không sao chứ?”
Nam Nhã không ngờ Tần Giang Nguyên lại yếu đuối không thể chịu nổi gió đến vậy, vội vàng xem xét tình trạng của anh ta..
Đầu lưỡi Tần Giang Nguyên đau không nói nên lời, thở hổn hển đẩy Lê Nhã sang một bên, che miệng cố giảm cơn đau, khi trông thấy Hà Nam thì hai mắt sáng rỡ.
Chiếc váy chất liệu tơ nhung trên người Hà Nam dài đến mắt cá chân, ôm lấy dáng người mảnh mai thon thả, cao quý tao nhã, thiết kế che một bên vai để lộ bờ xương quai xanh tinh xảo, tăng thêm vẻ gợi cảm, đứng dưới ánh đèn vàng khiến cả người cô như trong suốt, lại rực sáng lên!
Một chữ “đẹp” không đủ để miêu tả!
Tần Giang Nguyên nhìn chằm chằm Hà Nam không rời mắt, bất giác liếm môi, nuốt nước miếng.
Hà Nam đứng bên cạnh Tần Giang Nguyên, trông thấy bạn trai mình nhìn chằm chằm vào Hà Nam mà chẳng liếc sang mình lấy một lần, trong lòng vừa ghen tị vừa uất ức, trực tiếp xoay đầu anh ta để ánh mắt đó nhìn sang bên này.
Anh Nguyên, em ở bên này cơ mà, anh nhìn em này! Sao, hôm nay em ăn mặc thế này có xinh không?”
Lê Nhã nhấc váy lên, như nàng công chúa xoay một vòng, lòng đầy chờ mong lời khen ngợi từ bạn trai mình, nhưng ngẩng đầu lên lại trông thấy ánh mắt ghét bỏ của Tần Giang Nguyên.
Tần Giang Nguyên khoanh tay tựa vào đầu xe, ánh mắt không hề che giấu vẻ ghét bỏ: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em đen thì đừng có mặc váy màu xanh nước biển, đó đâu phải là màu thích hợp với em?
Còn nữa, em bao nhiêu tuổi đầu rồi còn mặc loại váy nhiều tầng nhiều lớp thế này, tưởng mình là gái mười tám đôi mươi đấy hả?
”
Anh ta liên tục thốt ra những lời đâm vào tim Lê Nhã, từ đầu đến chân cô ta chẳng có cái nào đúng, Lê Nhã cúi đầu nhìn mình, uất ức đến đỏ cả mắt.
Cô ta biết mình xấu, từ nhỏ đã không xinh đẹp như Hà Nam.
Hà Nam có làn da trắng như tuyết, còn cô ta bẩm sinh da đen, trước kia đã từng thử rất nhiều cách làm trắng, nhưng không mấy hiệu quả.