Hà Chiếu vừa mở miệng là biết mình đã đưa ra chủ ý tồi tệ.
Bởi vì tổng giám đốc Trần đang nhìn anh ta bằng ánh mắt hằm hè, giọng không thân thiện:
“Cậu còn sợ Hà Nam chưa hận tôi hoàn toàn hả?”
Hà Chiếu cười ngài ngại: “Anh coi như tôi vừa xì hơi đi”.
Ánh mắt Trần Lâm Dụ lạnh lùng liếc anh ta một cái.
“Tổng giám đốc Trần , bây giờ phải làm thế nào?”
Hà Chiếu cảm thấy tình hình hiện tại đúng là không ổn:
“Đợt quảng cáo lần này, có thể nói vàng bạc đá quý Lê Thị đã toàn thắng, có sự hỗ trợ của bậc thầy Ngọc Tâm, đã trở thành chuẩn mực của ngành công nghiệp…”
Anh ta còn chưa nói hết, chỉ thấy trên màn hình LED ở ngã tư đường phát quảng cáo của Hạ Thâm và Thư Anh cùng hợp tác.
Bây giờ ở sân bay, đường phố và trạm giao thông công cộng, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Lê thị, đúng là không lọt chỗ nào.
“Từ sau khi vàng bạc đá quý Lê Thị tiến vào, các trung tâm thương mại lớn của thành phố Bắc đã mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho vàng bạc đá quý Lê Thị, tôi nghe nói hàng ngày số người đứng xếp hàng tranh nhau mua hàng ở vàng bạc đá quý Lê Thị cũng có thể xếp đến cổng trung tâm thương mại, thật đáng sợ”.
Hà Chiếu tuyệt đối không ngờ hai mẫu sản phẩm mới bán ra của vàng bạc đá quý Lê Thị có thể nhận được phản hồi tốt như vậy.
Trần Lâm Dụ dựa vào lưng ghế trầm mặc không nói.
Lần này vàng bạc đá quý Lê Thị có thể tạo ra thành tích tuyệt vời như vậy, không phải là ngẫu nhiên.
Muốn hoàn thành bất cứ chuyện gì, đều không thiếu được một trong ba yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa.
Thực ra lần này, sản phẩm mới của vàng bạc đá quý Lê Thị không có gì đặc biệt xuất sắc về mặt thiết kế, có thể có được thành tích vượt trội như vậy, phần lớn đều là kết quả của mảpketing, yếu tố con người rất lớn.
Người viết content xuất sắc và quan niệm thiết kế vừa hay phù hợp với nhu cầu của phụ nữ thời đại mới vừa khát vọng được yêu vừa mong muốn độc lập tự chủ, cũng phù hợp với tâm lý của đàn ông trong thời đại mới bận rộn sự nghiệp đóng chặt trái tim vừa khát vọng được người khác mở ra, hai mẫu thiết kế đánh trúng tâm lý, đương nhiên lượng tiêu thụ sẽ không kém.
Lại thêm giới thượng lưu thực sự đã rất lâu không đổi mới rồi, hơi có thứ gì mới mẻ một chút đều có thể trở thành cơn lốc.
Nếu nói những điều đó là thiên thời và địa lợi, vậy thì hiệu ứng minh tinh và thêm bậc thầy hỗ trợ chính là nhân hòa.
Hà Nam thực sự là một thương nhân rất thông minh.
Trần Lâm Dụ lặng lẽ suy nghĩ, nếu ba năm qua Hà Nam không ở thành phố Bắc chăm sóc anh, với phương pháp mưu lược của cô, tập đoàn Lê thị không những sẽ không lụi bại, e rằng còn sẽ vượt hơn cả Trần thị.
Cô đã vì anh mà hy sinh rất nhiều.
Hồi lâu, Trần Lâm Dụ mới trầm giọng lên tiếng, dặn dò Hà Chiếu:
“Ngày mai hẹn lão viện trưởng của viện bảo tàng, có lẽ chỗ ông ta có thể có thông tin của đại sư Ngọc Tâm”.
Hà Chiếu đáp một tiếng: “Vâng”.
“Còn nữa, tôi muốn thay đổi chủ đề ‘Cả Đời Một Lòng’.
'' Đổi thành gì?”
Trần Lâm Dụ hạ cửa kính xe, nhìn lên bầu trời xanh đen bên ngoài, im lặng một lúc, nói: “Gọi là.
''Chẳng mất chẳng quên’ đi”
Cả đời yêu một người quá khó, điều ước duy nhất từ nay về sau sẽ không phụ em.
Hà Nam vượt qua trời đêm về đến khu vườn Hoa Hồng.
Lê Lâm không đến buổi tiệc mừng công tối nay, dạo này linh cảm của cô bé đang bùng nổ, ở lại phòng làm việc của sư phụ Ada của cô ấy, ngày nào cũng thiết kế xuyên đêm, sắp không ở nhà nữa rồi.
Bận rộn cả một ngày, Hà Nam cũng mệt mỏi, vừa về đến nhà liền tháo bỏ gánh nặng của người phụ nữ mạnh mẽ.
Cởi giày cao gót, dẫm chân lên thảm trải sàn, lười biếng sắp đổ lên người quản gia Triệu: “Quản gia Triệu, mệt quá!”
Quản gia Triệu cười ôm lấy cô, Quyền Dạ Khiên lại đi ra từ phòng bếp mà không hề báo trước:
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nũng nịu, không xấu hổ hả?”
“Anh hai?”, Hà Nam đứng thẳng người:
“Chẳng phải anh đến Thành phố Bạch tìm anh tư à, sao lại quay về rồi?”
“Làm xong việc thì về thôi”.
Quyền Dạ Khiên cầm một củ cà rốt, gặm từng miếng như con thỏ: “Hơn nữa anh ở đó một ngày, Trình Hiến đó mũi chẳng phải là mũi, mắt chẳng phải là mắt, anh không thèm nhìn khuôn mặt của cậu ta”.
Hà Nam khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Ai bảo anh thích khoác vai bá cổ, trước đây khiến anh Trình hiểu nhầm anh và anh tư có… quan hệ không chính đáng”.
Cô nhấn mạnh rất chính xác, Quyền Dạ Khiên nheo mắt, lập tức tiến lên bá cổ của cô.
“Ai với ai có quan hệ không chính đáng hả? Con mèo hoang, ngứa ngáy rồi phải không?”
Hà Nam bị anh ta khoác cô không thở nổi, liền đưa tay chọc vào eo của anh ta, Quyền Dạ Khiên như bị điện giật hú lên một tiếng, lập tức buông cô ra.
Hoàng thái tử Quyền Môn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người khác cù anh, còn khó chịu hơn lấy đao chém anh ta,
Thấy Quyền Dạ Khiên gặm cà rốt còn đỏ mắt trừng nhìn cô, nhìn thế nào cũng giống thỏ,Hà Nam không nhịn được phì cười.
"Anh thích ăn cà rốt từ lúc nào thế?”
“Ai thích ăn cà rốt hả, chẳng qua không có gì ngon, đợi em về làm cho anh mà”.
Vừa nghĩ đến tài nấu ăn của em gái, Quyền Dạ Khiên liền từ đàn ông chính trực biến thành kẻ đáng thương, ra vẻ khổ sở nói:
“Em gái ngoan, thương anh trai đi, anh vừa từ máy bay xuống, đã đói ba ngày ba đêm rồi…”.
Hà Nam tỏ vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh ta:
“Kỹ năng diễn xuất quá kém, có thời gian thì theo anh ba học hỏi thêm, bảo anh ấy dạy cho anh”.
“Anh học theo lão tam đấy, nhưng trò diễn xuất này cũng phải dựa vào thiên phú, vẫn là giết người phóng hỏa cướp của hợp với anh hơn”.
Thái tử Quyền Môn thiết lập vị trí vô cùng rõ ràng.
Hà Nam cạn lời, vừa chê ghét, vừa đi vào phòng bếp: “Muốn ăn gì, em làm cho anh”.
Quyền Dạ Khiên nhìn chằm chằm áo khoác thể thao trên người cô, giật giật:
“Đợi đã, cỡ áo này hình như không giống của em, của thằng nào? Em ra ngoài lăng nhăng với ai?”
“Anh có thể nói dễ nghe hơn không?”
Hà Nam trừng mắt nhìn Quyền Dạ Khiên một cái: “Là một cậu em sợ em lạnh, khoác lên người em, còn phải trả người ta nữa”.
Cô cởi áo khoác trên người xuống, bảo người làm ngày mai cầm đi giặt.
“Một cậu em? Em có thêm cậu em từ lúc nào, sao anh không biết?”
Quyền Dạ Khiên cau chặt mày, ra vẻ cảnh giác “rau xanh nhà mình sắp bị con heo nào dỗ đi mất rồi”.
Hà Nam mặc tạp dề, rửa sạch nguyên liệu dưới vòi nước: “Không phải cậu em bình thường, mà là đồ đệ.
Đồ đệ của sư chất Đinh Doanh Dương, gọi em là thái sư thúc, anh hiểu được quan hệ này không?”
Quyền Dạ Khiên suy nghĩ:
“Thái sư thúc, chẳng phải là bà nội à?”
“…”, đau lòng quá.
Hà Nam lập tức giơ con dao thái trong tay.
Quyền Dạ Khiên sợ giật mình, khát vọng sống muộn màng nổi lên.
“Anh khinh! Ai nói là bà nội, em gái anh trẻ trung xinh đẹp thế này, sao có thể là bà nội chứ, là chị thì còn tạm, có thái sư thúc vừa dịu dàng vừa xinh đẹp dạy cậu ta, đúng là cái phúc cậu em đó tu từ kiếp trước!”
Hà Nam hài lòng gật đầu, mới bỏ dao thái xuống, bắt đầu thái rau.
“Thế Trần Lâm Dụ thì sao?”
Tống giám đốc Quyền mím môi, khát vọng sống vừa mới nổi lên lại “bộp bộp” rớt xuống.
Hà Nam không dừng động tác thái rau, thờ ơ hỏi:
“Trần Lâm Dụ là ai? Em có quen không?”
Một câu
“không quen” nghiêm túc, khiến Quyền Dạ Khiên ngẩn người.
Sắc mặt anh ta bỗng sầm xuống: “Có chuyện gì?
Tên nhóc Trần Lâm Dụ đó lại ức hiếp em hả?
Nói cho anh biết, anh cho người trùm đầu đánh anh ta một trận!”
“Không cần.
Anh đừng gây chuyện với anh ta”.
Hà Nam bình tĩnh:
“Bây giờ em chỉ hy vọng anh ta có thể ra khỏi cuộc sống của em, cách em càng xa càng tốt”.
Quyền Dạ Khiên nhìn em gái, cảm thấy cô không giống như đang tức giận.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải em vẫn yêu anh ta à?”
Hà Nam dừng thái rau, ngước mắt nhìn Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, em đã lớn rồi, không còn là cô bé mơ mộng tình yêu là tất cả nữa rồi”.
Cô lại cười nhạt: “Bây giờ em yêu bản thân mình hơn yêu anh ta”.
Cả đời chỉ yêu một người thực sự rất khó
Khoảng thời gian bận rộn này khiến Hà Nam lấy lại tự tin, cũng khiến cô có cái nhìn nhận với về bản thân.
So với tình yêu, có lẽ cô thích hợp tạo dựng sự nghiệp hơn.
Đây mới là lĩnh vực quen thuộc và sở trường của cô.
Như “Mệnh Môn” của nhà thiết kế Ada thể hiện:
“Nếu không có ai cưng chiều em là công chúa, thì em sẽ trở thành nữ vương của chính mình”.
Sớm ngày hôm sau, trước khi đến công ty, Trần Lâm Dụ đến viện bảo tàng Cảnh Văn trước.
Viện bảo tàng Cảnh Văn là viện bảo tàng tư nhân của nhà họ Trần , theo hình thức bán mở cửa cho khách, lão viện trưởng Văn và ông cụ Trần là người quen cũ, trước đây làm ở Cục văn vật, sau khi nghỉ hưu thì đến giúp bạn cũ quản lý công việc của viện bảo tàng.
Cũng coi như ông ta nhìn Trần Lâm Dụ trưởng thành từ nhỏ, tuy hai người không phải thân phận thầy trò, nhưng thực tế còn hơn thầy trò, quan hệ rất thân thiết.
Lão viện trưởng Văn không nỡ buông tay ngắm nghía cẩn thận chiếc ghế hoa hồng, đôi mắt lấp lánh sau chiếc kính lão: “Đẹp quá, chiếc ghế gỗ xưa điêu khắc hoa hồng.
Nhóc con, đây là đồ thời nhà Minh à?”
Trần Lâm Dụ “ừm” một tiếng.
“Thực sự biếu cho tôi hả?”, viện trưởng Văn còn có chút không dám tin trong niềm vui mừng.
Trần Lâm Dụ lại “ừm” một tiếng.
Viện trưởng ngồi lên, nhắm mắt cảm nhận, lắc đầu chậm rãi nói:
“Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm! Có chuyện gì cần tôi giúp, cứ nói thẳng”.
Trần Lâm Dụ tặng quà, bèn bày tỏ ý muốn:
“Tôi muốn hỏi thăm về bậc thầy Ngọc Tâm từ chỗ ông”.
“Bậc thầy Ngọc Tâm… tôi đã nghe nói, dạo này mở tivi đều là tin tức về cô ấy, lại xuống núi rồi phải không?”
Tin tức chỗ lão viện trưởng Văn rất nhanh nhạy.
Hà Chiếu nghe vậy, chỉ thấy thú vị, vui vẻ hỏi:
“Ông quen biết bà ấy không?”
“Tôi không quen”.
Viện trưởng Văn lắc đầu, rồi cau mày:
“Nhưng ai nói với các cậu bậc thầy Ngọc Tâm là bà lão?”
Lần này đến lượt Trần Lâm Dụ cau mày.
Hà Chiếu mở to mắt, thắc mắc:
“Bậc thầy, chẳng lẽ không phải bà lão à?”
“Bậc thầy là bậc thầy, chỉ trình độ của cô ấy trong lĩnh vực nào đó, liên quan đến kỹ thuật, không liên quan đến tuổi tác”.
Ghế hoa hồng tốt thì tốt, nhưng phần tựa lưng không cao, khi ngồi lên, phần đầu sẽ không có chỗ tựa, ngồi lâu sẽ không thoải mái, lão viện trưởng Văn lưu luyến đủ rồi bèn đứng lên.
Trần Lâm Dụ giơ tay ra đỡ ông ta, ba người đi về phía phòng khách.
“Lão viện trưởng, ông hiểu bao nhiêu về bậc thầy Ngọc Tâm?”
Hà Chiếu ở một bên pha trà, khẽ hỏi:
“Vừa nãy ông nói bà ấy không phải bà lão, chẳng lẽ bậc thầy Ngọc Tâm là một cô bé?”
Viện trưởng nheo mắt suy nghĩ một lúc:
“Để tôi nghĩ, khi tôi vừa biết cô ấy, có lẽ cô ấy chưa đến mười tuổi, chẳng phải là một cô bé ư, bây giờ..mười năm, mười sáu, mười bảy…”
Ông ta giơ ngón tay bấm tính toán, thở dài nói: “Ồ, đã mười bảy năm trôi qua, năm nay chắc cô ấy chưa đến ba mươi tuổi, so với tôi, đương nhiên vẫn là cô bé rồi”.
Viện trưởng Văn nói rất thản nhiên, nhưng Trần Lâm Dụ và Hà Chiếu nghe mà như chuyện nghìn lẻ một đêm.
Bậc thầy Ngọc Tâm danh tiếng lừng lẫy, mà năm nay chưa đến ba mươi tuổi!
Làm sao có thể?
Trong văn phòng tổng giám đốc, Bạch Lộc Dư vừa vào cửa đã hỏi Hà Nam :
“Em định đón sinh nhật hai mươi năm tuổi thế nào?”
Hà Nam đang vùi đầu vào trong đống tài liệu, cũng không ngẩng đầu nói:
“Không đón sinh nhật”.
“Thế sao được”.
Bạch Lộc Dư đi đến, nửa dựa vào bàn làm việc của cô:
“Cơm thì phải ăn, sinh nhật cũng phải đón.
Dù sao qua sinh nhật này, em thực sự bắt đầu sang đầu ba rồi!”
Đúng là một chủ đề đau lòng.
Chính vì vậy, cô mới không muốn đón sinh nhật.
Con gái mà, ai chẳng muốn trẻ trung mãi mãi, vĩnh viễn sống trong tuổi mười tám chứ?
Hà Nam ngẩng đầu, liếc trừng mắt nhìn anh nhỏ:
“Sắp sang đầu ba thì đã sao, cho dù em tám mươi tuổi, cũng nhỏ hơn các anh, vẫn đẹp hơn các anh”.
“Đúng thật là nhỏ hơn các anh, ai bảo em cút ra khỏi bụng mẹ cuối cùng chứ.
Còn về xinh đẹp ấy à…”
Bạch Thất cố ý ngập ngừng, dưới ánh mắt ép bức của Hà Nam , anh ta mới miễn cưỡng khó khăn thừa nhận, đưa tay vuốt tóc của cô:
“Được, em xinh đẹp nhất, tiên nữ cũng không đẹp bằng em”.
Hà Nam tỏ vẻ mặt ghét bỏ vỗ tay của anh ta, cảnh cáo anh ta nói:
“Anh tuyệt đối đừng chuẩn bị tiệc sinh nhật đấy, em sẽ không đến đâu”.
“Không tổ chức sinh nhật cho em, làm sao các anh ăn bánh gato được?”
Bạch Lộc Dư trả lời một cách đương nhiên, khoanh tay cười nói:
“Anh đã nói với các anh em rồi, tất cả đều đến thành phố Nam đón sinh nhật với em.
Nhưng đại ca chưa chắc đến được, anh ấy phải bận một thời gian”.
Đương nhiên Hà Nam hy vọng các anh có thể đến, sau khi mẹ qua đời, anh em bọn họ trời Nam biển Bắc, ai cũng bận rộn, vẫn chưa đoàn tụ thực sự.
Cô day chân mày, bất lực nói:
“Nếu phải cần một cơ hội thì tổ chức đi”.
“Đúng thế, sợ cái gì.
Em mới hai mươi năm tuổi, còn năm tuổi nữa mới đến ba mươi”.
Lời của Bạch Thất chẳng mang đến sự an ủi nào cho Hà Nam , cô cười như không cười giật khóe miệng với anh ta, trong lòng thầm ngân nga một lời hát:
Anh mãi mãi không hiểu nỗi đau của em, như ban ngày không hiểu ban đêm…
Còn hơn một tuần nữa mới đến sinh nhật của Hà Nam , cũng không cần quá gấp gáp, hiện giờ còn có một chuyện quan trọng hơn.
“Danh tiếng của bậc thầy Ngọc Tâm em càng ngày càng lừng lẫy, lần này có rất nhiều người đều điều tra về em, ngay cả nhà họ Bạch các anh cũng có không ít người đến nghe ngóng chỗ anh, muốn mua tác phẩm của em”.
Bạch Lộc Dư vừa nói đùa, lại nghiêm túc nói:
“Trong thời đại internet ngày nay, tìm hiểu thông tin vô cùng thuận lợi, nếu người có lòng hết sức điều tra, chưa chắc không điều tra được đến em.
Rốt cuộc em định thế nào?”
Hà Nam trầm ngâm nói:
“Em làm vậy cũng không có mục đích đặc biệt, ngoại trừ tạo thế cho vàng bạc châu báu Lê thị, chủ yếu là để ép ông nội ra”.
“Tiền bối Lê Ông, vẫn chưa có tin tức gì ư?”
Hà Nam lắc đầu:
“Giới truyền thông gây động tĩnh lớn như vậy, chắc ông nội cũng nhìn thấy.
Đây là một tín hiệu mà em và ông từng hẹn trước, ngày Ngọc Tâm xuống núi là lúc ông về nhà.
Em nghĩ chắc cũng sắp rồi”..
Mặc dù lão viện trưởng Văn không quen biết bậc thầy Ngọc Tâm, nhưng ông ta đã cung cấp không ít những thông tin hữu ích.
(.....)
Ví dụ như bậc thầy Ngọc Tâm không phải là một bà lão trung niên trên năm mươi tuổi hay thậm chí đã bước vào tuổi bảy mươi, mà đó là một người phụ nữ trẻ trung chưa đến ba mươi tuổi;
Ví dụ như cô là người khá khiêm tốn, giống như tu sĩ ẩn danh, chỉ khi ra mắt mới lộ mặt, mặc dù lão viện trưởng Văn có mặt tại đó, nhưng khoảng cách quá xa nên chỉ liếc nhìn cô ta.
Theo như ấn tượng ban đầu của ông ta: “Cô bé ấy hả, tuổi không lớn, người gầy nhỏ, tóc cũng rất dài, là một cô gái vô cùng có linh khí”.
Lúc này Hà Chiếu hỏi: “Cách xa như vậy, ngảy cả dáng vẻ cũng không nhìn rõ, sao ông có thể nhìn ra linh khí chứ?”
Chẳng lẽ là Tôn Ngộ Không có hỏa nhãn kim tinh?
Lão viện trưởng Văn trừng mắt, nhìn Hà Chiếu đi đến từ phí sau:
“Nói nhảm! Nhỏ như vậy đã có thể khắc ra tác phẩm có linh khí như vậy, có thể nói là thiên phú dị bẩm, kỹ thuật cao siêu, sao cậu lại biết không có linh khí chứ?”
Trần Lâm Dụ lẳng lặng lắng nghe, nhắc đến từ “linh khí” này, anh nghĩ đến Hà Nam đầu tiên.
Con ngươi sâu thẳm.
Lão viện trưởng Văn nhìn Trần Lâm Dụ :
“Cậu hỏi thăm bậc thầy Ngọc Tâm người ta làm gì?
Không phải cậu đã chạy đến thành phố Nam mấy chuyến rồi sao, vẫn chưa tìm thấy vợ mất tích quay về?”
Một câu nói đâm thẳng vào tim, con ngươi Trần Lâm Dụ lại sâu thêm mấy độ.
Hà Chiếu nháy mắt với lão viện trưởng:
“Ông đúng là nói chuyện không nên nói…”
Lão viện trưởng nghiêm túc hỏi:
“Chuyện không nên nói gì chứ?
Nhỏ Nam , Trác Huyên, sao tôi nhìn chuyện nào cũng phải nói thế”.
Hà Chiếu: “…”
Phải, không thể tiếp tục nói được nữa.
Trần Lâm Dụ đứng lên:
“Không có việc gì thì tôi đi trước”.
Lúc sắp rời đi, lão viện trưởng Văn đột nhiên nghĩ ra gì đó, ông ta lớn tiếng hô phía sau:
“Đúng rồi, nếu cậu thật sự có hứng thú với bậc thầy Ngọc Tâm, chi bằng về nhà hỏi ông ngoại cậu, chắc ông ta hiểu hơn tôi”.
Bước chân Trần Lâm Dụ đột nhiên dừng lại, anh quay đầu:
“Ông tôi biết bậc thầy Ngọc Tâm?”
“Không thể nói là quen, nhưng đồ cổ và điêu khắc ngọc cũng xem như trong một giới, ông ta cũng rất có hứng thú với Ngọc Tâm, theo như tôi biết, ông ta còn cất giữ hai tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm được mua với giá cao”.
Nói đến đây, lão viện trưởng Văn không khỏi có chút ghen tỵ:
“Ông già kia đúng là có tiền, nhưng vô cùng keo kiệt, nhưng không nỡ đưa đến viện bảo tàng cho tôi chiêm ngưỡng, lại chỉ đặt trong phòng sách của ông ta”.
(_______)
Hà Nam bận rộn ở công ty cả một ngày, ký một loạt các tài liệu quan trọng, cũng gặp qua không ít khách hàng quan trọng.
Nhưng thường có những vị khách không thích hẹn trước, lại thích phô trương tầm quan trọng và sự đặc biệt của mình, tạo cho đối phương cảm giác tồn tại.
Ví dụ như Phó Vực.
Hà Nam nhìn Phó Vực không mời mà tới, cô cũng không cho anh ta mấy lời tốt đẹp gì.
“Tổng giám đốc Phó, lần sau muốn gặp tôi thì phiền anh đặt thời gian hẹn trước, không phải lần nào tôi cũng dễ tính nhẫn nhịn không đuổi anh ra ngoài”.
Da mặt Phó Vực rất dày, anh ta cười híp mắt nói:
“Tôi quả thật định hẹn trước, nhưng sau khi điều tra ra vị khách hôm nay em sẽ phải gặp, phát hiện không ai quan trọng bằng tôi, vậy nên đã trực tiếp qua đây”.
Hà Nam híp mắt:
“Kỹ thuật của cậu Phó xuất sắc như vậy, e là chỉ có thể hack hòm thư công việc của trợ lý mà thôi”.
Giết người chết tâm, sắc mặt Phó Vực mắt thường cũng có thể thấy sự sụp đổ.
Kỹ thuật hack của anh ta đã từng đánh đâu thắng đó, nhưng ở chỗ Hà Nam lại không đủ tầm nhìn.
Cậu Phó hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khinh bỉ của Hà Nam , cùng với bình luận về anh ta với bốn chữ “ảo tưởng sức mạnh” tràn đầy trong mắt.
“Còn nữa, khách của tôi đều rất quan trọng, người quá tự cao đều không được tiếp đón, anh cũng không ngoại lệ”.
Hà Nam nói không chút khách khí, Phó Vực đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chắc chắn nếu như anh ta nói thêm một câu không lọt tai nữa, với tính khí của Hà Nam , thật sự cô sẽ không cho anh ta mặt mũi mà đuổi ra ngoài.
Anh ta không thể để mất người này.
“OK, tôi sai, lần sau không phá lệ”.
Phó Vực rất thức thời giơ tay xin hàng, anh ta lại tiến lên trước, có chút hờn tủi nói:
“Đừng hung dữ như vậy với tôi mà.
Hôm qua em cứ thế ném tôi vào ổ yêu tinh, tôi suýt chút nữa bị bọn họ ăn tươi nuốt sống đấy!”
Hà Nam bình thản, mặt không chút thay đổi:
“Anh là một lãng tử tình trường giữa ngàn hoa, ngay cả trường hợp này cũng không ứng phó nổi, làm sao hợp với tạo hình của anh được?”
“Tạo hình thôi mà, đều dùng để gạt người, thật ra thì tôi rất thuần khiết”.
Phó Vực phá vỡ tạo hình “lãng tử tình trường”, lại lập một tạo hình “thuần khiết” mới cho mình, mặc dù cái này có thể nói hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài phong lưu của anh ta.
Cũng không biết sao anh ta có thể không xấu hổ nói ra như vậy.
Hà Nam nhàn nhạt nhắc nhở anh ta:
“Vậy anh cứ lập đi, đừng sụp đổ đấy”.
“Sụp đổ tạo hình thì sợ gì chứ, hơn nữa, tạo hình người vợ ngoan ngoãn khôn khéo ngày xưa không phải cũng sụp đổ rồi sao?”, dường như Phó Vực đang chê mình sống lâu quá, bản thân tự nói linh tinh thì cũng thôi đi, còn muốn kéo Hà Nam xuống nước.