Chẳng mấy chốc, thành phố Nam đã công bố một tin tức.
Một phó cục trưởng họ Lý của cục cảnh sát đã bị cách chức tạm thời để điều tra vì tham ô nhận hối lộ, làm trung gian lấy tiền bỏ túi riêng, lấy việc công làm việc tư cũng như khá nhiều tội danh khác.
Còn nhân viên quầy không xem ai ra gì kia cuối cùng cũng biết được mình đã đắc tội với nhân vật lớn như thế nào qua tiếng khóc lóc nỉ non và oán than dậy trời trong nhà, hối hận cũng đã muộn.
Đoạn nhạc đệm đó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tâm trạng Hà Nam .
Cô dứt khoát ra tay thu mua mấy chục mặt bằng kinh doanh cũng như showroom trong trung tâm mua sắm ở các thành phố lớn, chính thức treo biển hiệu “trang sức đá quý Lê Thị” lên một lần nữa.
Trong đó có cả cửa hàng của cậu hai họ Trương kia.
Một vài trung tâm mua sắm lớn ở thành phố Bắc cũng lục tục treo biển quảng cáo trang sức đá quý Lê Thị, khi Trần Lâm Dụ nhận được tin tức thì anh đang tổ chức một cuộc họp hội đồng cấp cao ở tổng công ty trang sức đá quý Trần Thị.
Trước đó trang sức đá quý Trần Thị chuẩn bị tung ra một bộ sưu tập mang tên “Cả Đời Một Lòng”, nhưng nó lại bị chuyện ly hôn của Trần Lâm Dụ làm ảnh hưởng, khiến cư dân mạng tẩy chay nên đành phải tạm gác xuống, chuyển sang khai thác sản phẩm khác, cũng tạo thành tổn thất rất lớn.
Trông thấy trang sức đá quý Lê Thị suy tàn đang dần ngóc đầu dậy, hoạt động công bố bộ sưu tập mới được tiến hành hết sức sôi nổi khiến họ cảm nhận được sự uy hiếp dữ dội.
Có cảm giác như ác mộng lại ập tới.
Trong cuộc họp, mọi người lời qua tiếng lại, ai cũng đòi ngăn cản trang sức châu báu Lê Thị xuất hiện ở thành phố Bắc.
''Tổng giám đốc Trần , trang sức đá quý Lê Thị ập tới như bão táp, lại chọn những showroom rất gần chúng ta trong trung tâm thương mại, lần này nói không chừng họ đang nhắm vào ta đấy, chúng ta không thể để họ có cơ hội đứng ngang hàng với mình được”.
'' Đúng đó tổng giám đốc Trần , trang sức đá quý Trần Thị có thể lấy lại được chỗ đứng như ngày hôm nay không hề dễ dàng, không nên để biến cố nào xảy ra nữa.
Tuy rằng bây giờ sản nghiệp của Trần Thị không tập trung vào trang sức đá quý, nhưng dù sao cũng lập nghiệp từ ngành nghề này, người trong và ngoài nước đều dõi theo chúng ta, không thể đánh mất danh tiếng được”.
“Tổng giám đốc Trần. bản thân tôi cảm thấy trang sức đá quý Lê Thị đặt chân đến thành phố Bắc cũng được xem là một chuyện tốt”.
Có người duy trì ý kiến trái chiều:
“Dù trước kia Trần Thị chúng ta và Lê Thị vẫn luôn cạnh tranh với nhau, nhưng chúng ta đã đình chiến rất nhiều năm, hơn nữa dự án trường đua ngựa Trần Thị và Lê Thị hợp tác cũng đã có thành công bước đầu, tại sao lúc này chúng ta lại đắc tội Lê Thị mà không cùng nhau phát triển?”
Trần Lâm Dụ im lặng không nói, đang quan sát chiếc bút máy trong tay, tầm mắt dừng lại ở hai chữ “Lâm Dụ ” được khắc bằng màu vàng kim với nét mảnh, thả hồn.
Cây bút máy này là một trong những món quà mà Hà Nam tặng cho anh, gần đây anh mới mò ra.
Anh không nhớ rõ cô đã tặng nó khi nào, ngày trước cũng không để ý tới, lần này trở lại thành phố Bắc mới tìm thấy, đây là cây bút của thương hiệu nổi tiếng, là bản giới hạn số lượng không còn bán trên thị trường, giá trị ngàn vàng.
Mà nó lại là món không đáng tiền nhất trong số những món quà của cô.
Có thể nói, Hà Nam từng tặng cho anh một núi vàng, nhưng tất cả đều bị anh vứt xó, “xem tiền như rác”.
Bây giờ anh nhớ tới mười triệu mà anh đưa cho cô làm tiền trợ cấp khi ly hôn, Trần Lâm Dụ lại thấy hai má nóng bừng, vô cùng xấu hổ, hận không thể đào cái hố chôn mình xuống.
Khi đó anh nghĩ cô chỉ là một cô gái nhà quê, trên người mang nhiều tiền quá sẽ dễ bị lừa mất, lại hoàn toàn không ngờ Hà Nam chẳng cần chút tiền đó của anh.
Trần Lâm Dụ nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ “Lâm Dụ ” kia, cảm thấy lòng mình vừa cay vừa đắng, ngũ vị tạp trần.
Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng tranh cãi
'' Cái gì mà cùng nhau phát triển?
Dự án trường đua ngựa đó chỉ là viên đạn bọc đường của Lê Thị thôi, họ đang chờ chúng ta ở đây đấy.
Bây giờ tổng giám đốc Lê mới nhận chức kia không phải là loại ngu ngốc như Lê Ninh Trúc, Lê Ninh Bách, mà cực kỳ ranh ma, xảo trá”.
Trần Lâm Dụ khẽ nhíu mày, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn giám đốc bộ phận marketing.
Giám đốc bộ phận marketing đang nói hăng say, đang định bàn tán về Hà Nam một lát thì chợt cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương ập vào mặt, lo lắng khó hiểu ngẩng đầu lên thì trông thấy đôi mắt lạnh giá của Trần Lâm Dụ, sợ đến mức ngậm chặt miệng lại.
Anh ta nói sai cái gì rồi hả?
Nói sai câu nào rồi hả?
Giám đốc bộ phận thiết kế nói:
“Tổng giám đốc Trần , người ta có câu chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe, kẻ ngu thì ngược lại.
Kinh doanh buôn bán có cạnh tranh với nhau là chuyện tốt, lượng tiêu thụ của trang sức đá quý Trần Thị chúng ta ngày càng giảm, các thiết kế cũng không có sự đột phá gì, lần này trang sức đá quý Lê Thị tung ra hai sản phẩm mới đã tạo ra cú sốc tinh thần rất lớn cho nhà thiết kế của chúng ta, có kích thích mới có tiến bộ mà”..
Trần Lâm Dụ gật đầu đồng ý:
“Anh nói đi”.
“Thật lòng không dám giấu, giám đốc bộ phận thiết kế Ada của trang sức đá quý Lê Thị là sinh viên học cùng khóa với tôi, được biết sản phẩm mẫu mà họ tung ra lần này đã mời bậc thầy Ngọc Tâm đích thân điêu khắc, đó là một mánh lới kinh doanh cực kỳ tốt.
Nếu “Cả Đời Một Lòng” có thể mời được bậc thầy Ngọc Tâm chạm khắc, thì tôi nghĩ chưa chắc nó đã không có cơ hội hồi sinh, một lần nữa tung ra thị trường”.
Giám đốc bộ phận thiết kế vừa nói xong lập tức dấy lên tiếng bàn tán xôn xao trong phòng họp.
“Giám đốc Từ, tin tức của anh có chính xác không vậy?
Bậc thầy Ngọc Tâm đã rời khỏi giới từ lâu lắm rồi mà, sao nói xuất hiện là xuất hiện được ngay vậy?”
Giám đốc Từ nói:
“Ba năm trước bậc thầy Ngọc Tâm chỉ nói mình sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi, giới truyền thông đặt điều bịa chuyện rằng tuổi tác bà đã cao, hết thời, muốn rửa tay gác kiếm rời khỏi giới, nay người ta trở về, chắc chắn tin tức sẽ càn quét cả giới trang sức đá quý.
Tổng giám đốc Trần , chúng ta nhất quyết không được bỏ lỡ!”
Trần Lâm Dụ yên lặng một lát, nói:
“Bậc thầy Ngọc Tâm cũng khá nổi tiếng trong giới chạm khắc ngọc và trang sức, nếu có thể mời về thì tất nhiên là tốt.
Anh có quen biết gì với bà ấy không?”
Giám đốc Từ lộ ra vẻ mặt sợ hãi:
“Tổng giám đốc Trần thích nói đùa quá, khi danh tiếng của bậc thầy Ngọc Tâm trở nên vang dội, tôi vẫn còn cực khổ vẽ bản thiết kế trong trường, tôi chỉ biết được tên của bà ấy trong giới, còn thân phận, lai lịch, tuổi tác, địa chỉ hay hành tung của bà ấy thì tôi hoàn toàn không biết”.
Trần Lâm Dụ khẽ nhíu mày, anh ngước mắt nhìn tất cả mọi người:
“Mọi người thì sao, có ai biết gì không?”
Mọi người đều tròn mắt nhìn nhau, ai cũng lắc đầu, cả giám đốc Từ cũng không biết thì làm sao mà bọn họ biết được, có nghe tiếng nhưng mà chưa thấy người.
'' Bậc thầy Ngọc Tâm”, với bọn họ mà nói chẳng khác gì Hằng Nga tiên tử trên Cung Quảng Hằng vậy, khi nào hạ phàm còn phải xem tâm trạng của bà ấy, làm gì đến lượt đám phàm phu tục tử như bọn họ xen vào?
Trần Lâm Dụ nhíu mày, đặt bút máy lên bàn, chính thức ra lệnh.
“Chuyện trang sức đá quý Lê Thị đặt chân đến thành phố Bắc, chúng ta cứ cho bọn họ không gian tự do nhất, nếu cần hỗ trợ thì lập tức giúp đỡ hết lòng”.
“Giám đốc Từ, anh liên lạc với người bạn học đó thử, xem có thể hợp tác với nhau không, tôi cũng sẽ nghĩ cách liên lạc với tổng giám đốc Lê , quan trọng nhất vẫn là mời bậc thầy Ngọc Tâm xuống núi, giúp chúng ta thúc đẩy dự án “Cả Đời Một Lòng”.
'' Cứ thế đi, tan họp”.
Ada nhận được cuộc gọi của bạn học cũ, nhanh chóng báo tin Trần Thị muốn hợp tác cho Hà Nam đang theo dõi hiện trường quay chụp quảng cáo của sản phẩm.
Hà Nam nghe thế thì khóe môi cong lên nụ cười lạnh:
“Muốn mời tôi xuống núi hả?
Cô hỏi họ thử xem, mời “bậc thầy Ngọc Tâm” ra tay cần năm trăm triệu, bọn họ trả nổi không?
Nếu trả nổi, thì đòi một tỷ cho tôi”.
Ada nhướng mày: “Ý cô là?”
Đôi môi đỏ mọng của Hà Nam lạnh lùng phun ra mấy chữ:
“Không có cửa!”
Hà Nam đã nói rất rõ ý của mình…
Bọn họ trả không nổi tiền mời bà đây về đâu.
Ada âm thầm tiếc nuối vì không thể tiến hành hợp tác của hai bên, lại không thể để lộ thân phận của tổng giám đốc Lê , bèn lấy danh nghĩa bậc thầy Ngọc Tâm ra làm lý do, khéo léo từ chối lời mời hợp tác của Trần Thị.
Bên này, Hà Nam hoàn toàn không quan tâm gì tới tập đoàn Trần Thị, hết sức tập trung quan sát việc quay phim và chụp hình sản phẩm qua màn hình, cau mày.
Sắc mặt của đạo diễn cũng không thoải mái gì cho cam:
“Hai người này bị làm sao thế, tách ra chụp riêng thì rất tốt, mà chụp cùng nhau thì cứ là lạ thế nào ấy”.
Hà Nam cũng phát hiện ra điều này, ánh mắt khẽ nhìn về phía Hạ Thâm và Thư Anh đang đứng trước phông nền.
Hai người này đại diện cho hai sản phẩm hoàn toàn khác nhau.
Trên cổ Hạ Thâm là mặt dây chuyền hình chìa khóa tên “Tâm Môn”, quần áo màu trắng mặc trên người anh ta, rực rỡ và điển trai không nói nên lời, cổ áo mở rộng loáng thoáng lộ ra cơ ngực, khiến các nhà thiết kế nữ bên cạnh liên tục dùng tay quạt quạt, mặt đỏ tai hồng.
Điều khiến con người ta bất ngờ hơn nữa là ảnh đế luôn để mái tóc đen, không bao giờ nhuộm tóc lại có mái tóc màu đỏ cam, kết hợp với Lady of shallot cùng màu giữa mặt dây chuyền anh ta đeo lại càng tạo nên sức công phá cực lớn.
Anh đẹp trai hiền lành nho nhã biến thành soái ca rực rỡ ánh mặt trời, đúng là chói mù mắt người.
Tất nhiên đó là kết quả của việc Hà Nam cố gắng xin xỏ, tốn bao nhiêu võ mồm, mất nửa ngày mới thuyết phục được anh ba nhà mình.
Thư Anh bên cạnh Hạ Thâm hoàn toàn không hề yếu thế.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bỏ đi phong cách xinh đẹp phóng khoáng ngày thường, trên người không có một trang sức phụ kiện dư thừa nào, mái tóc dài cũng cắt thành tóc ngắn, cài đóa hoa hồng màu vàng sáng rực rỡ bên tai, một người đẹp rực rỡ bỗng trở nên nhỏ nhắn yêu kiều.
Chiếc nhẫn tên “Mệnh Môn” kia thoải mái nằm trên tay cô ta, chỉ cần nhấc tay lên một cái đã biến thành khí thế của một nữ hoàng.
Lúc nãy khi hai người tự quay tự chụp riêng bộ ảnh của mình đều hoàn thành rất tốt, thể hiện rõ ý nghĩa của sản phẩm được thiết kế, nhưng khi đứng cùng nhau thì chẳng biết chập cái mạch nào, cứ lộ ra vẻ gượng gạo xấu hổ.
Dù hai người đã rất cố gắng hợp tác, nhưng hàng rào chắn giữa họ vẫn không cách nào phá vỡ được.
Đạo diễn với ánh mắt sắc bén nhanh chóng tìm thấy điểm mấu chốt, lặng lẽ nói với Hà Nam :
“Chắc chắn hai người này đang giận dỗi nhau”.
Trạng thái này có quay chụp gì cũng không thể mang tới hiệu quả đẹp mắt nhất, cũng gần tới giờ cơm, Hà Nam vung tay lên bảo mọi người ra ngoài ăn cơm, tạm dừng việc quay chụp.
Thư Anh và nhân viên hậu cần của cô ta đã vào phòng hóa trang.
Hạ Thâm ngẩn người, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Thư Anh, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một chai nước kéo anh ta về thực tại, bèn nhận lấy nước trong tay Hà Nam , áy náy nói:
“Làm chậm trễ tiến độ quay chụp rồi, là lỗi của anh”.
Theo lý mà nói thì diễn viên chuyên nghiệp không nên mang tình cảm cá nhân vào trong công việc, Hà Nam từng nhìn thấy anh ba vẫn giữ được cảm xúc vui cười, tức giận, mắng mỏ khi đứng trước ống kính dù tâm trạng cực kỳ đau thương và suy sụp sau tai nạn xe cộ của mẹ, nhưng ôm nay anh ta lại hoàn toàn mất kiểm soát.
Hà Nam kéo Hạ Thâm tới sô pha ngồi xuống, giọng hết sức bình tĩnh hỏi:
“Hai người cãi nhau hả?”
Hạ Thâm uống non nửa chai nước, hờ hững nói:
“Cũng không hẳn là cãi nhau, chỉ là anh muốn quay lại với Thư Anh, nhưng cô ấy từ chối”.
Hà Nam khoanh chân, tinh thần hóng hớt login.
''Lúc trước ai là người đề nghị chia tay?”
Hạ Thâm nghiêng đầu liếc nhìn cô em gái đang hóng hớt, bất đắc dĩ lại cưng chiều cười, chỉ là nụ cười đó hơi chua xót:
“Cô ấy đề nghị”.
Hà Nam nhướng mày:
“Tại sao?”
Hạ Thâm chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Hà Nam reo lên, đột nhiên nhớ tới những lời Thư Anh nói với Hạ Thâm trong vườn hoa…
“Hai người vừa không có quan hệ máu mủ, lại không phải họ hàng thì anh em cái gì!
Chỉ là mang tiếng anh em để biến thành lốp dự phòng thôi!”
Hà Nam thản nhiên “à” một tiếng:
“Em nhớ ra rồi, Thư Anh tưởng người anh yêu là em nên mới khó chịu.
Hạ Thâm lắc đầu:
“Bây giờ thì không dính dáng gì tới em.
Cô ấy nói mình không xứng với anh, không muốn anh vì cô ấy mà lỡ mất tương lai”.
Nghe thế, Hà Nam lập tức hiểu ra.
“Anh ba, em quen biết với Thư Anh không lâu, nhưng có tiếp xúc vài lần nên cũng hiểu biết đôi chút về tính cách cô ấy.
Em có thể cảm nhận được cô ấy là một người vô cùng mạnh mẽ trong sự nghiệp, nhưng về mặt tình cảm lại vô cùng yếu ớt”.
Hà Nam dừng lại một chút:
“Nói cách khác, trong công việc cô ấy có thể mạnh mẽ dứt khoát như một nữ vương, nhưng trong tình cảm lại thiếu đi cảm giác an toàn, mong mình có thể được cưng chiều như công chúa”.
Đó cũng là lý do tại sao cô lại chọn Thư Anh để đại diện cho sản phẩm “Mệnh Môn” này, bởi vì cô nhìn thấy sự đặc biệt trong tính cách của Thư Anh.
Hạ Thâm gật đầu tán thành:
“Em nói rất đúng, tính tình của Thư chính là như thế đấy”.
Hà Nam thản nhiên nói:
“Anh có biết một cô gái như thế cần nhất là điều gì không?”
Hạ Thâm suy nghĩ:
“Cảm giác an toàn?”
Hà Nam lắc đầu:
“Mấy từ cảm giác an toàn đó nghe mông lung lắm, cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế nên thiếu cảm giác an toàn là lẽ đương nhiên, nhưng cảm giác đó là thứ anh không thể cho được, chỉ có thể chờ cô ấy tự cho bản thân mình”.
Hạ Thâm nghe rất cẩn thận, cũng trở nên say mê, cười dịu dàng nói:
“Em từng học thạc sĩ chuyên ngành tâm lý học ở đại học Stanford mà, em phân tích giúp anh thử xem”.
Hà Nam ho khẽ, bắt đầu khoe khoang kiến thức:
“Theo lý luận của nhà tâm lý học Sigmund Freud, những đặc điểm tính cách của một người được hình thành là kết quả của sự kiềm nén hoạt động bản năng trong suốt thời thơ ấu…”
Hạ Thâm chịu không nổi nên ngắt lời cô:
“Nói tiếng người”.
Hà Nam khẽ nở nụ cười:
“Nói dễ hiểu hơn, là gia đình có sức ảnh hưởng rất lớn với một người, có thể đi theo người đó xuyên suốt cả một đời.
Người thuở nhỏ từng bị hãm hại, cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, thường có xu hướng muốn được sống trong hoàn cảnh quen thuộc nhất, thà bị thương cũng không muốn rời đi để kết thúc đau đớn, mà chỉ muốn tìm kiếm sự an ủi trong những gì mình đã biết trước”.
“Đó là lý do tại sao truyền thông Tinh Vực đã rách nát đến thế, Lí Long Thăng đối xử với cô ấy rất tệ, nhưng ban đầu Thư Anh vẫn không muốn rời đi.
Không phải là cô ấy muốn chôn mình trong đó, mà là bản thân đã ở truyền thông Tinh Vực nhiều năm, cũng quen thuộc với hoàn cảnh đó, cô ấy cảm thấy đó là nơi mình có thể biết được, có thể nắm trong tay”.
Hạ Thâm nhíu mày:
“Nhưng cuối cùng cô ấy cũng đã cất bước ra đi”.
“Đúng vậy.
Cô ấy đã cố lấy hết can đảm để cất bước đi.
Em nghĩ phần lớn nguyên nhân khiến cô ấy tin tưởng em, ký hợp đồng với truyền thông Lê Tinh là vì anh”.
Hạ Thâm đang nhíu mày thì lại buông lỏng, nụ cười trong trẻo lại rực rỡ:
“Chắc chắn rồi”.
Hà Nam nở nụ cười, vỗ vỗ vai Hạ Thâm.
“Anh ba, anh có biết lợi thế lớn nhất của anh là gì không?”
Hạ Thâm nhíu mày: “Đẹp trai?”
“Anh đẹp trai thì ngoài kia ai cũng biết, em còn phải tung hô làm gì?”,
Hà Nam cho anh ánh mắt khinh thường.
Hai anh em cùng cười rộ lên.
Hà Nam nghiêm mặt nói:
“Lợi thế lớn nhất của anh chính là dịu dàng”.
Anh ba của cô ấy à, là người dịu dàng đến tận xương tủy.
Người hâm mộ của Hạ Thâm có nhận xét rất đúng về anh:
“Anh như bông hoa mặt trời, có thể sưởi ấm trái tim mọi người”.
Hạ Thâm trước ống kính đã đủ tốt rồi, nhưng sau ống kính anh lại càng tốt hơn
Hà Nam thở dài: “Anh, sự ấm áp còn lại trong em bây giờ đều học từ anh đấy.
Người hiền lành và ấm áp là đáng sợ nhất, không một người con gái nào có thể đỡ được.
Nếu anh thật lòng thích Thư Anh, thì hãy dùng sự dịu dàng đó bao trùm lấy cô ấy, bảo vệ cô ấy”.
Cô cười khẽ nói:
“Anh có thể chuyển dời sự yêu thương dành cho em sang cô ấy, em sẽ không ghen đâu”.
Hạ Thâm giơ tay sờ đầu cô, cười nói:
“Anh hiểu rồi”.
Đến chiều, cơm nước xong họ lại tiến hành quay phim chụp hình.
Buổi trưa Hạ Thâm và Thư Anh đã ở riêng trong phòng hóa trang, không cho bất kỳ ai quấy rầy.
Không biết Hạ Thâm đã dỗ Thư Anh thế nào, nói chung là đến chiều khi họ đứng trước ống kính một lần nữa, thì trạng thái đã khác biệt hoàn toàn.
Mỗi một hành động của hai người trước ống kính đều cực kỳ ăn ý, xung quanh đầy bong bóng màu hồng, đúng là ngọt chết người không đền mạng, đạo diễn thì vui vẻ theo dõi màn hình giám sát.
Hà Nam ngồi trên ghế nhỏ chống cằm hưởng thụ CP người thật tại hiện trường, hóng hớt vui vẻ.
Thế này mới đúng chứ.
Tuy là đường tình duyên của cô hơi gập ghềnh, nhưng cô vẫn tin rằng người có tình đều sẽ đến được với nhau.
Quá trình ghi hình cực kỳ thuận lợi, đạo diễn xúc động muốn chết, lúc đóng máy đã đẩy kính mắt, nói với Hà Nam :
“Tôi có linh cảm, đoạn quảng cáo của chúng ta rất có thể sẽ bùng nổ”.
Hà Nam nở nụ cười tự tin:
“Chắc chắn sẽ bùng nổ, tôi đang trông chờ vào kỷ lục mà nó lập ra đây”.
Cô bảo đạo diễn giữ lại hết những đoạn ngoài lề, trực giác nói cho cô biết sau này những tài liệu đó sẽ phát huy được tác dụng.
Quảng cáo có sự kết hợp của Hạ Thâm và Thư Anh vừa được tung ra đã biến thành quả bom hẹn giờ làm nổ tung cả giới giải trí, thậm chí là giới thời trang, giới trang sức và giới chạm khắc ngọc.
Đoạn quảng cáo chỉ có một phút ngắn ngủi, hầu như mỗi một cảnh đều là bất ngờ bùng nổ, chiếm lấy toàn bộ bảng hotsearch.
Mái tóc màu đỏ cam của Hạ Thâm đã phá tan hình tượng nho nhã, khiêm tốn của anh trên màn ảnh.
Cả người hâm mộ cũng không nhận ra anh, cứ tưởng là anh đẹp trai người Hàn Quốc nào đó, dưới bình luận đầy tiếng la hét “a a a a a” hoảng hốt!
“Đẹp chết đi được!
Cái đẹp đập vào mặt luôn!
Có chắc đây là người thật không vậy, không phải là anh đẹp trai nào trong anime đấy chứ?”
'' Quỳ dưới nhan sắc của anh Thâm, tôi muốn say chết trên cơ ngực của anh ấy!”
“Anh Thâm, anh có thiếu vợ không, em nghĩ là em làm được!”
Tạo hình với mái tóc ngắn của Thư Anh cũng lên hotsearch.
“Trời ạ, nhà tạo mẫu thần tiên mắt sáng như châu như ngọc nhà nào, mà lại cắt tóc ngắn cho chị Thư nhà em thế?
Từ khi chị Thư nhà em vào nghề đến nay vẫn luôn để tóc dài, chưa từng cắt tóc ngắn, không ngờ tóc ngắn lại u mê tới như vậy!”
“Cô gái xinh đẹp thẹn thùng đáng yêu trong quảng cáo là người đẹp mặt rắn Thư Anh thật hả?
Có khi nào là chị em sinh đôi của cô ấy không?”
“Bị vẻ đẹp của nàng tiên hoa hồng giết chết rồi, chị ơi, em chịu được!”
Mà phản ứng hóa học từ hợp tác trên màn ảnh đầu tiên của ảnh đế Hạ Thâm và diễn viên Thư Anh cũng khiến mọi người sợ hãi than thở.
“Nam idol của tôi với nữ thần đã hợp tác với nhau rồi, đúng là sống lâu sẽ thấy điều kỳ diệu mà!”
“Một người là tiên tử, một người là tiên nữ, đúng là xứng đôi quá, chói mù mắt mà!”
“Hai người này chắc chắn không có hẹn hò, mà sao cách cái màn hình tôi vẫn ngửi được cái mùi yêu đương đáng ghét đấy nhỉ?”
Một món “Tâm Môn”, một món “Mệnh Môn”, nếu tách ra thì món nào cũng là vua, gộp lại sẽ là thiên hạ vô song.
Dù là sự thời thượng của bản thân sản phẩm, hay ý tưởng của nhà thiết kế đều phù hợp với mắt thẩm mỹ của giới trẻ, sáng tạo ra khái niệm “hợp tác tiêu thụ” hoàn toàn mới, rất nhiều bài viết của giới truyền thông lại ùn ùn kéo đến, cái gì mà góc nhìn hôn nhân, yêu đương, tuyên truyền chủ nghĩa nữ quyền gì gì đó đều có hết.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất chính là tên của nam nữ chính trong bức ảnh quảng cáo, một người tên “Ngọc”, một người tên “Tâm”, dường như đang ám chỉ dây chuyền và nhẫn mà Hạ Thâm cùng Thư Anh đang đeo chính là tác phẩm đích thân bậc thầy Ngọc Tâm chạm khắc.
Mọi người nhanh chóng nhận được câu trả lời xác nhận, tài khoản chính thức của trang sức đá quý Lê thị thông báo:
Sản phẩm mà diễn viên đang đeo chính là tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm.