Hà Nam sờ đầu Lê Lâm đầy yêu thương, nhẹ giọng nói:
“Sao tôi có thể bỏ rơi em được cơ chứ, nếu tôi không xem em là em gái mình thì đã không nghe lời Lê Nhã, gọi em về đây”.
Cô khẽ cười:
“Khỏi phải nói, ba năm không gặp, khi gặp lại em tôi cũng sợ, sợ em sẽ thay lòng đổi dạ”.
Lê Lâm ngây thơ nhìn cô.
Hà Nam khẽ thở dài:
“Lòng người có quỷ, muốn sa ngã thật sự rất dễ dàng.
Lê Lâm, tôi không có quá nhiều yêu cầu với em, chỉ mong rằng em có thể giữ được tấm lòng son này, mãi mãi không bao giờ thay đổi”.
Lê Lâm gật đầu, cái hiểu cái không.
“Tôi cũng muốn giải thích với em một câu”.
Hà Nam đột nhiên nói:
“Tôi cho người lắp máy quay lén ở chỗ Lê Ninh Trúc và Lê Ninh Bách, nhật ký của em cũng được phát hiện vào lúc đó, xem nhật ký của em khi chưa được cho phép, xin lỗi nhé”.
Cũng do xem được nhật ký của Lê Lâm, nên cô mới biết năm đó Lê Lâm thật sự đau lòng khổ sở vì cái chết của mình, cũng biết bao năm nay cô ấy sống không hề dễ dàng một chút nào.
Lê Lâm lắc đầu, không khỏi ngượng ngùng nói:
“Nhật ký của em không ghi lại thứ gì tốt lành cả, nó chỉ là nơi em trút giận mỗi khi tâm trạng khó chịu mà thôi”.
Hà Nam cười:
“Tôi biết, sau này tâm trạng không tốt thì nói với tôi, tôi sẽ mãi mãi là người đứng sau ủng hộ em, bảo vệ em”.
Lê Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Dừng lại một lát, cô ấy hơi chần chừ nói:
“Thế, bác hai với bố em…”
“Sắp rồi”.
Ánh mắt Hà Nam tối sầm lại:
“Bọn họ sẽ phải trả cái giá rất đắt cho những hành động của mình.
Chỉ là tôi cần tìm được một người trước đã, chuyện trong nhà mình, chúng ta sẽ đóng cửa giải quyết”.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Không thể để bọn họ sống thoải mái như thế được.
Luật sư Trình đã ra tay quả nhiên có sự khác biệt.
Cuối cùng Lí Long Thăng bên kia cũng đã chịu mở miệng, ông ta đã dùng số tiền bồi thường hợp đồng của Tư Đạc và Thư Anh để lấp vào lỗ hổng, giúp bản thân giảm nhẹ hình phạt.
Hà Nam cũng đã đưa ra một số điều kiện nhất định, Lí Long Thăng buông tha cho Tư Đạc và Thư Anh, cô cũng sẽ tha cho con trai ông ta một con đường sống, để Lí Bân được phép đóng tiền bảo lãnh để có được tự do.
Bên bà Lí thì mặc kệ chồng không thèm quan tâm, Lí Bân vừa thoát được bà ta lập tức đưa con ra nước ngoài, tạm lánh đi một thời gian.
Thuyền thông Tinh Vực lập tức tổn thất hai cái cây rụng tiền là Thư Anh và Tư Đạc, lại gặp phải một đống kiện tụng, giá cổ phiếu xuống rồi lại xuống, hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Ngược lại, truyền thông Lê Tinh đã ra tay rất nhanh, Tinh Vực bên kia vừa mới kết thúc hợp đồng thì Tư Đạc và Thư Anh đã lần lượt đăng bài thông báo gia nhập truyền thông Lê Tinh, chính thức trở thành nghệ sĩ của Lê Tinh.
Hà Nam đối xử với bọn họ cũng không tệ, trực tiếp tặng hợp đồng đại diện bộ sưu tập trang sức mới cho Thư Anh làm quà ra mắt, Tư Đạc thì nhanh chóng bước chân vào đoàn phim của đạo diễn thiên tài Lâm Giác, nắm giữ vai nam hai, bức ảnh tạo hình nhân vật vừa được tung lên thì người hâm mộ lập tức bùng nổ.
( - )
“Vợ cũ của cậu hành động nhanh quá thể nhỉ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã xoay chuyển, vực dậy cả truyền thông Lê Tinh!”
Phó Vực đóng cửa ở trong phòng được vài ngày, sắp xa lánh xã hội đến nơi, vừa mở điện thoại lên đã thấy rất nhiều tin tức, giật mình trố hết cả mắt ra ngoài.
''Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe không vậy?”
Phó Vực ngồi trên sô pha, nhìn Trần Lâm Dụ vẫn cắm đầu cắm cổ vào máy tính, khuyên nhủ:
“Người anh em à, từ bỏ đi, cậu không thể làm lại cô ấy đâu.
Chúng ta đã cố mấy ngày nay rồi, vẫn không thể giải được tầng mã hóa thứ tư trong hồ sơ của cô ấy, có thể thấy cô ấy đã gia tăng bảo mật rồi, đúng là người con gái đáng sợ mà”.
Trần Lâm Dụ râu ria xồm xoàm, mắt đen như gấu trúc, tơ máu giăng như mạng nhện, anh đã thử rất nhiều cách rồi nhưng mãi vẫn không thể phá được tầng mã hóa thứ tư.
Anh tức giận ném con chuột đi, thầm mắng một câu, đầy thất bại.
Tình hình của Phó Vực cũng không khá hơn anh là bao, trông già đi rất nhiều, ngồi cùng với Trần Lâm Dụ mấy ngày nay khiến anh ta có cảm giác cơ thể bị vét sạch, trống rỗng.
Anh ta ăn cánh bánh chocolate để bổ sung năng lượng:
“Cậu cần gì phải làm thế, cứ nhất quyết phải điều tra đến cùng.
Tiểu Nam không phải là người bình thường, bây giờ tôi cực kỳ chắc chắn về điều này, nói không chừng cô ấy là người ngoài hành tinh đấy”.
Trần Lâm Dụ híp đôi mắt u ám lại, tầm mắt dừng trên bức hình của Hà Nam trong máy tính.
Trong bức ảnh đó, trông Hà Nam chỉ mới mười bốn tuổi, mái tóc dài như thác xõa sau lưng, gương mặt xinh đẹp lại trong trẻo, đầy ý cười, nụ cười đó hồn nhiên và rực rỡ như thế, đang giơ hai ngón tay với ống kính.
Anh cũng muốn cô cười như thế với mình, trở nên vui vẻ và hoạt bát như thế một lần nữa.
“Không điều tra nữa”.
Trần Lâm Dụ đột nhiên tắt máy tính đi:
“Cô ấy là hacker cũng được, là người ngoài hành tinh cũng thế, cô ấy chính là Hà Nam , chỉ cần là cô ấy thì tôi sẽ chấp nhận hết”.
Phó Vực suýt nghẹn chết vì thái độ của anh, mím môi sửa lại lời Trần Lâm Dụ .
“Này người anh em, hình như cậu nhầm lẫn điều gì đó rồi, bây giờ không phải là cậu có chấp nhận cô ấy hay không, mà là cô ấy không thèm chấp nhận cậu”.
Có lẽ Phó Vực là người sở hữu cái miệng quạ đen nhất trên đời.
Điện thoại và WeChat của Trần Lâm Dụ đều bị Hà Nam kéo vào danh sách đen, không thể liên lạc được với cô nữa, chỉ có thể mượn cớ trao đổi về dự án trường đua ngựa để đến tập đoàn Lê Thị tìm cô.
Trợ lý tổng giám đốc lại nói:
“Tổng giám đốc Lê không đến trụ sở công ty mấy ngày nay rồi”.
Trần Lâm Dụ nhíu mày:
“Thế cô ấy đi đâu?”
“Chúng tôi không biết”.
Nhóm trợ lý đều lắc đầu:
“Tổng giám đốc Lê luôn bận rộn, lịch trình của cô ấy đều do trợ lý Cố Hoành phụ trách, chúng tôi chỉ làm theo thôi”.
Khó lắm mới liên lạc được với Cố Hoành bên kia thì anh ta cũng dùng giọng điệu máy móc nói:
“Giám đốc Trần , gần đây tổng giám đốc Lê nhà chúng tôi khá bận, chuyện trường đua ngựa đã được giao cho phó giám đốc Tưởng toàn quyền quyết định, lát nữa anh ấy sẽ liên lạc với anh”.
Dự án thành phố Bình đã xong, chuyện cần điều tra cũng đã điều tra rõ ràng rồi, Hà Nam cũng điều Tưởng Phàm từ công ty con ở đó về, chịu trách nhiệm giải quyết dự án trường đua ngựa.
Bên này Hà Chiếu vừa mới báo cáo với Trần Lâm Dụ xong thì Tưởng Phàm cũng xuất hiện.
“Giám đốc Trần , sau này một số vấn đề xây dựng trường đua ngựa sẽ do tôi bàn bạc với anh, mong anh giúp đỡ cho”.
Lần trước cũng nhờ Tưởng Phàm ra mặt, nói cho Trần Lâm Dụ biết sự thật Hà Nam đã yêu thầm anh nhiều năm, nên ấn tượng của anh với người này cũng không tệ, không bày ra vẻ mặt lạnh lẽo gì.
Nhưng không biết lần này Tưởng Phàm có bị H6Nam cảnh cáo gì hay không, mà há miệng ngậm miệng gì cũng công việc.
Dù Trần Lâm Dụ nói bóng nói gió thế nào để nghe ngóng thông tin về Hà Nam , anh ta cũng ngậm chặt miệng không nói, hoặc là nói lái sang chuyện khác, cuối cùng thật sự không trốn được nữa mới chịu ngả bài.
''Giám đốc Trần '', lần trước vì cái miệng này mà tổng giám đốc Lê đã rất tức giận, điều tôi xuống công ty con.
Tôi không dám đụng tới giới hạn cuối cùng của cô ấy nữa đâu, nếu không chắc tôi phải sang Mông Cổ chăn dê, cho ngựa ăn quá”.
Trần Lâm Dụ nghẹn họng, không thể nói được một câu nào, tức giận đi về.
Anh đã nấn ná ở thành phố Nam quá lâu rồi, buộc lòng phải quay về thành phố Bắc.
Trước khi đi anh còn dặn dò Phó Vực:
Khi nào Hà Nam xuất hiện thì nhất định phải báo cho mình.
Phó Vực “ừm ờ” đồng ý, vừa tắt mắt thì lập tức:
“Nói cho cậu mới là lạ đấy”.
Bấy giờ, anh ta đang ngồi trong nhà hàng Thực Vị thưởng thức món ngon, uống rượu, cảm thấy cơ thể và tinh thần thoải mái đến lạ.
Mấy hôm nay bị Trần Lâm Dụ lôi kéo bế quan tu luyện, đúng là khổ không thể tả nổi.
Anh ta cũng không cố chấp, khăng khăng một mực như Trần Lâm Dụ , không đụng phải tường không chịu quay đầu, cậu ấm nhà họ Phó lớn đến từng này tuổi đầu rồi nên hiểu rõ đạo lý “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Nhìn là biết Hà Nam không phải người dễ trêu vào, võ công của anh ta không bằng người, kỹ thuật hack cũng không hơn nổi, thì cần gì phải đắc tội cô để tự chuốc lấy nhục về mình?
Chi bằng cứ ôm đùi cô, theo cô lăn lộn, ăn ngon uống ngon, sướng biết bao nhiêu.
Tóm lại, thà đắc tội anh em cũng không đắc tội nữ vương.
Anh ta còn muốn sống thêm vài năm nữa mà.
……
Mấy ngày nay lịch trình của Hà Nam trở thành một bí ẩn, cả Bạch Lộc Dư cũng không thể liên lạc với cô, cuối cùng anh ta mới tìm thấy bóng dáng cô trong phòng chế tác của khu vườn Hoa Hồng.
Bước vào trong, một đống bụi mù lập tức đập vào mặt Bạch Lộc Dư, anh ta vội vàng đeo khẩu trang vào.
Nhìn em gái mặt mũi xám xịt, Bạch Thất nhíu mày nói:
“Em bế quan mới có mấy ngày mà đã sắp thành tượng đất rồi đấy”.
Hà Nam phủi những mảnh vỡ trên người, thoải mái đặt chiếc nhẫn bảo thạch vừa đánh bóng xong vào lòng bàn tay, hài lòng nhếch môi:
“Cuối cùng cũng làm xong”.
Bạch Lộc Dư nghiêng đầu xem, chỉ trông thấy trên ngọc thạch màu vàng sáng rỡ đó là hai đóa hoa hồng được khắc rất cẩn thận, trông hết sức sống động, bên dưới hoa hồng là gương mặt nhỏ xíu, cười khẽ, đáng yêu như một công chúa, vô cùng sinh động.
Dưới ánh đèn, dáng vẻ đó lại thay đổi, như nữ vương đội vương miệng, đầy khí phách.
Bạch Lộc Dư nhìn chiếc nhẫn xinh xắn trong lòng bàn tay kia không rời mắt, chậc chậc khen ngợi kỹ thuật điêu khắc thần sầu kia:
“Đúng là bậc thầy Ngọc Tâm nổi tiếng trong và ngoài nước, cái kỹ thuật này ấy à, rốt cuộc có chuyện gì mà em không biết làm không vậy?”
“Cũng thường thôi”, Hà Nam thổi vụn ngọc trên nhẫn, cong môi:
“Hoàn hảo quá thôi mà”.
Bạch Lộc Dư không nhịn được, vui vẻ vuốt chóp mũi cô:
“Con bé đáng ghét này”.
Anh ta lại rất vui vẻ, lâu rồi anh ta không được gặp cô em gái đáng ghét này.
Trên bàn vẫn còn một cái móc khóa, chính giữa cũng được khắc một đóa hoa đồng màu đỏ cam.
Bạch Lộc Dư chỉ liếc mắt đã nhận ra, đó chính là hai sản phẩm chính trong bộ sưu tập mà trang sức đá quý Lê Thị sắp tung ra.
“Em đích thân điêu khắc thế này, đừng có nói là em định tuyên bố sự xuất hiện của bậc thầy Ngọc Tâm ra nha?”
“Chúc mừng anh, đáp đúng rồi”.
Hà Nam cởi tạp dề trên người ra, gói hai thành phẩm lại giao cho Cố Hoành vẫn luôn đứng trông ngoài cửa:
“Xong rồi, bảo bộ phận thiết kế chuẩn bị một chút, chụp ảnh quảng bá sản phẩm đi”.
Cố Hoành nhận lệnh rời đi.
Hà Nam đóng cửa làm việc vài ngày, mắt đã đỏ ửng lên, người cũng dính dính khó chịu, chỉ muốn đi tắm một cái, sau đó thoải mái đánh một giấc.
Mặc kệ anh nhỏ vẫn còn làu bàu bên tai mình không ngớt:
“Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì thế, rời khỏi giới lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại muốn quay về khắc ngọc?”
“Ai rời khỏi giới, ba năm trước em chỉ nói bừa là muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi, do giới truyền thống ăn không nói có, lôi em ra để đăng bài câu tương tác đấy chứ”.
Hà Nam xoa bóp cần cổ đau nhức, có chút buồn ngủ nói:
“Em phải cho bọn họ biết em vẫn còn sống.
Tất nhiên, bọn họ cũng không quan trọng, chỉ cần ông nội biết em còn sống là được rồi”.
“Ông nội?”
Bạch Lộc Dư giữ cánh cửa sắp đóng lại của Hà Nam , trừng mắt nói:
“Em mới nhắc tới ông nội em hả, ông cụ Lê ấy hả?”
“Ừm”.
Hà Nam lười biếng tựa người vào cửa, mí mắt không cách nào mở ra được:
“Em muốn giải quyết Lê Ninh Bách và Lê Ninh Trúc, không có sự đồng ý của ông, em không dám tùy tiện đẩy bọn họ vào tù, chờ ông đến rồi tính tiếp vậy”.
“Lâu rồi ông cụ Lê không lộ diện, em có chắc là… Ông ấy còn sống không?”
Hà Nam nói:
“Ông nội bảo là người tốt không thể sống lâu, kẻ ác vẫn tồn tại ngàn đời, mạng ông cụ cứng rắn lắm, không sống đến một trăm tuổi thì có lỗi với những việc ông làm quá.
Em nghĩ chắc là còn sống đấy, chờ một lát thử xem”.
Vừa dứt lời, cô lập tức đóng cửa lại.
Bạch Lộc Dư ngẩn người, cách cánh cửa nói:
“Đúng rồi, anh mã hóa hồ sơ lại cho em rồi đấy, em trông chừng cẩn thận nhé, đừng để hai tên khốn Trần Lâm Dụ với Phó Vực kia phá”.
Trong phòng vang lên câu nói đầy khinh thường của Hà Nam .
“Hai tên gà mờ đó, cho bọn họ năm trăm năm nữa họ cũng không giải mã được”.
Ngay sau đó là tiếng nước chảy ào ào.
Bạch Lộc Dư sờ mũi, đang suy nghĩ xem có nên báo cái tin cho Trần Lâm Dụ không, dù sao ăn của người thì miệng mềm, mà lấy của người cũng nương tay, thằng nhóc đó đã nhét tiền vào tay anh ta, khiến anh ta làm gì cũng thấy ngại.
Nhưng thái độ của Hà Nam lại rất rõ ràng…
“Việc kinh doanh của hai người em không phản đối, nhưng công là công, tư là tư, nếu anh dám tiết lộ hành tung của em cho Trần Lâm Dụ biết thì anh cứ thử xem”.
Hà Nam còn chưa kịp trở mặt, sau khi mấy anh biết được tin đó cũng đã mắng anh ta máu chó đầy đầu.
Hà Nam ngủ một giấc rất ngon, từ trưa ngủ đến sáng sớm hôm sau.
Tỉnh giấc, tinh thần thoải mái.
Đúng ngay hôm chủ nhật, Lê Lâm đang muốn nằm chết dí ở nhà thì lại bị Hà Nam gọi dậy, nhất quyết lôi kéo cô ấy ra ngoài dạo phố.
Lê Lâm cứ tưởng mình chỉ theo chị đi mua quần áo thôi, không ngờ Hà Nam lại muốn mua cho mình.
“Chị, không cần đâu, em có nhiều quần áo lắm rồi”.
“Nhiều cái gì, toàn là mấy cái áo in nhân vật hoạt hình, cái gì mà mèo Poko với cả heo Peppa, mặc ở nhà bình thường cũng được thôi, nhưng em định mặc nó đi làm luôn hả?
Cái quần bò trên người em nữa, giặt phai cả màu rồi, nên đổi cái khác thôi”.
Trước đó Hà Nam bận tối mắt tối mũi nên không có thời gian rảnh, không thể quan tâm tới Lê Lâm, khó lắm mới tìm được thời gian, tất nhiên phải thay đổi cô gái này từ trên xuống dưới.
Cô lấy một đống quần áo trên giá xuống nhét vào tay Lê Lâm.
'' Đi thử đi”.
Lê Lâm ôm một đống quần áo, nhìn Cố Hoành bên cạnh với ánh mắt cầu cứu.
Cố Hoành cười nói:
“Chị em nói có lý đấy, đến lúc phải lột xác rồi, đi đi Pikachu!”
Lê Lâm lạc trôi giữa cửa hàng quần áo, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc Lê Lâm vào phòng thay đồ, Cố Hoành bèn nói khẽ với Hà Nam :
“Tổng giám đốc Lê , cô không nên làm hết tất cả mọi thứ như vậy, tôi không có cơ hội để phát huy nữa”.
Hà Nam ngồi trên sô pha lật tạp chí với khí chất của một sếp tổng, chỉ khẽ liếc nhìn anh ta một cái.
“Muốn tìm cơ hội thì cũng dễ thôi, chọn quần áo xong anh trả tiền là được mà”.
Khóe miệng Cố Hoành giật giật, khẽ nói:
“Thôi cô tha cho tôi đi, quần áo trong này ấy à, mua một hai món thôi tôi đã hết sạch tiền lương rồi”.
Nhân viên cực khổ làm công bày tỏ mình không trả nổi chi phí đó.
Hà Nam hờ hững nói:
“Không có tiền mà đòi theo đuổi con gái người ta, đi theo đuổi muỗi đi cho xong”.
Cố Hoành: “…”
Tại sao anh ta phải theo đuổi muỗi?
Theo đuổi con đó không tốn tiền nhưng mà tốn máu á?
Lê Lâm thay quần áo xong bước ra, Hà Nam và Cố Hoành ngồi trên sô pha nhìn, khi thì gật, khi thì lắc đầu.
Cô ấy lúc vui, lúc buồn, cuối cùng biến thành gương mặt không chút cảm xúc.
Thử đâu đó hơn hai mươi bộ thì cuối cùng Hà cũng rút quân, chỉ vào một đống quần áo vừa thử nói với nhân viên cửa hàng:
“Gói hết số quần áo đó lại”.
Hai mắt nhân viên cửa hàng sáng rỡ, gặp Thần Tài rồi, phát tài phát lộc rồi.
Phú bà giàu có thế này, cô ta cũng muốn xin ít vía!
Ra khỏi cửa hàng quần áo, Hà Nam lại dẫn Lê Lâm đi mua hai đôi giày cao gót, ba cái túi, thể hiện rõ câu thành ngữ, tục ngữ tiêu tiền như nước, vung tiền như rác và hàng loạt câu từ tương tự, để lại dáng vẻ tổng giám đốc Lê thoải mái quẹt thẻ khắp nơi.
Đi mệt rồi, Hà Nam lại dẫn Lê Lâm đến tiệm tạo mẫu tóc, Cố Hoành thì xách đống đồ mới mua về xe cất.