Trong phòng ăn Thực Vị, Hà Nam bày ra một bàn ăn, đặc biệt dẫn theo Thư Anh và Tư Đạc mời đại luật sư Trình Hiến ăn cơm.
Đại luật sư Trình chú trọng thể diện, vốn dĩ Hà Nam tính bày bàn ở khách sạn lớn Quân Chương, phòng riêng cũng đã đặt xong, gần đến giờ Trình Hiến nói:
“Không đi Quân Chương nữa, Thực Vị thì được, thèm tài nghệ nấu nướng của em thôi”.
Hà Nam cười, tốt tính hỏi:
“Anh Trình muốn ăn gì vậy?”
''Lâu rồi không ăn thịt viên ngon”.
“Được, sắp xếp luôn cho anh”.
Chiều hôm đó, Hà Nam sắp xếp xong việc sớm, cô đến Thực Vị, còn rất hiếm thấy xuống bếp.
Đinh Danh Dương đang chuẩn bị món ăn nhìn thấy Hà Nam đi vào phòng bếp, đội mũ đầu bếp, ông ấy kinh ngạc nói:
“Tiểu sư thúc, cô muốn đích thân xuống bếp sao?”
''Vâng”.
Hà Nam nhàn nhạt đáp:
“Có một người bạn quan trọng muốn ăn thịt viên, tôi muốn đích thân làm”.
“Để tôi giúp đỡ cô".
Hà Nam nói:
“Chú cứ làm việc của mình đi.
Lúc trước không phải đã thu nhận học trò sao, bảo cậu ta qua giúp tôi một tay đi”.
“Được”, Đinh Danh Dương nghe lời này, ánh mắt đều sáng lên, ông ấy vội nói:
“Hôm nay cậu ta có huấn luyện nên đến hơi chậm một chút, lát nữa sẽ tới thôi, cô chờ chút”.
Nói xong đã bận bịu gọi điện cho học trò, dáng vẻ rất gấp gáp, đây là cơ hội học hỏi hiếm có, ngàn vạn lần thằng nhóc con đừng có bỏ qua!
Điện thoại vừa thông thì một giọng nói trong trẻo truyền vào:
“Sư phụ, con đến rồi!”
Đến đúng lúc lắm!
Đinh Danh Dương lộ ra nụ cười thoải mái, ông ấy vỗ bả vai học trò:
“Qua nhanh một chút, ra mắt sư thúc của sư phụ cậu đi, thái sư thúc”.
“Chào thái sư thúc!”, tiểu đồ đệ cúi người chào chín mươi độ hành lễ.
Hà Nam vừa mở tủ quần áo lấy ra đồ đầu bếp của mình, cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cậu con trai gầy tong teo đứng trước mặt mình, không giống với người mặc áo bóng rổ màu trắng hôm đó, hôm nay cậu ta mặc chiếc áo phông trắng và quần bò, sạch sẽ khoan khoái không nói thành lời.
Thiếu niên vừa đứng thẳng người, nhìn thấy Hà Nam , cả người đều ngẩng ra, theo bản năng giơ tay lên:
“A, chị đẹp!”
Định Danh Dương đánh vào tay học trò, nói:
“Không biết lớn nhỏ, đây là thái sư thúc của cậu!”
Ông ấy lại vội vàng khom người xin lỗi Hà Nam :
“Trẻ con không hiểu quy củ, xin sư thúc thứ lỗi”.
Ông ấy sợ Hà Nam sẽ chê bai học trò không ra hồn này của mình, chưa chắc đã dạy cậu ta.
Đinh Danh Dương thấy thiếu niên còn ngớ ra, khẽ đá cậu ta một cước:
“Nhóc con, không có chút mắt nhìn gì cả, mau đặt cặp sách xuống, hầu hạ thái sư thúc của cậu thay áo đi!”
Lúc này thiếu niên mới phản ứng kịp, chân tay luống cuống đặt cặp sách xuống, quay lại cầm quần áo trong tay Hà Nam , cậu ta mở ra rồi nhìn Hà Nam , nhưng lại có một loại cảm giác không biết bắt đầu từ đâu…
Cậu ta nhìn sang Đinh Danh Dương cầu cứu:
“Sư phụ, cái này, cái này mặc thế nào đây?”
Đinh Danh Dương trừng mắt lên, tên học trò khốn nạn này bình thường khá lanh lợi, hôm nay sao lại ngốc như vậy, thật đúng là thời khắc mấu chốt làm ông ta mất mặt.
Ông ấy đè nén hỏa khí:
“Cái gì mà mặc thế nào, bình thường cậu hầu hạ tôi ra sao thì cứ hầu hạ thái sư thúc của cậu như vậy!”
Nói là vậy, nhưng… cậu ta chưa từng mặc quần áo cho phụ nữ.
Hà Nam nhìn thiếu niên chân tay luống cuống, khuôn mặt nhỏ nhắn và cổ đỏ thành tôm khô, cô có chút dở khóc dở cười:
“Được rồi, để tôi tự làm”.
Thiếu niên nghe lời muốn đưa quần áo cho Hà Nam , nhưng nhìn đôi mắt lườm nguýt của sư phụ, cậu ta bị dọa sợ rụt tay về, đối diện với ánh mắt của Hà Nam , cậu ta dập đầu nói:
“Thái sư phụ, tôi hầu hạ, hầu hạ thái sư phụ”.
Cậu ta đỏ mặt giúp Hà Nam mặc quần áo vào, dù xấu hổ, nhưng suy cho cùng là chuyện đã làm quen, động tác cũng xem như nhanh nhẹn, tỉ mỉ buộc chắc nút cài cho Hà Nam .
Hà Nam không ngờ “ngôi sao bóng rổ tương lai” thỉnh thoảng gặp ở sân trường lại xuất hiện trong phòng bếp Thực Vị, trở thành đệ tử quan môn của sư chất mình.
Chuyện duyên phận này có lúc thật là khó nói.
"Cậu tên A Triết?”, cô nhớ ra bạn học cậu ta đã gọi cậu ta như vậy.
Thiếu niên khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn Hà Nam , mặt càng đỏ hơn, cậu ta cúi thấp đầu:
“Dạ, tôi tên Tư Triết”.
“Tư Triết”.
Hà Nam suy ngẫm cái tên này, nhìn mi mắt của thiếu niên, chân mày cô khẽ động:
“Tư Đạc là gì của cậu?”
Tư Triết ngây người:
“Thái sư phụ biết anh tôi?”
Quả nhiên là anh em ruột.
Hà Nam không nói mối quan hệ sâu xa giữa mình và Tư Đạc, cô chỉ nói:
“Ngôi sao đang nổi, ai mà không biết?”
“À, cũng phải”, thiếu niên gãi đầu đầy ngốc nghếch, lộ ra nụ cười ngây thơ lại rất đẹp trai.
Một nụ cười rất khó bị lây nhiễm, giọng nói Hà Nam rất nhẹ, lộ ra vẻ ôn hòa:
“Tôi muốn làm thịt viên sốt tương đỏ, sư phụ cậu bận rồi, cậu đến giúp tôi đi”.
Tư Triết vội đáp: “Vâng, thái sư phụ”.
Chị đẹp lập tức biến thành thái sư thúc, thiếu niên chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, tại sao mọi thứ lại không chân thật như vậy chứ?
Thịt viên là một món ăn rất công phu dùng nguyên liệu chính là thịt ở Hoài Dương.
Hà Nam luôn chú trọng đến nguyên liệu nấu ăn, thịt được chọn cũng là thịt chân giò lợn đen Tinh Khí Thần Sơn.
Sau khi lấy thịt chân giò, để trạng thái đông một nửa, cắt thành hai miếng thịt độ dày khoảng hai milimet, sau đó lại cắt miếng thịt thành lát, đổi dao ngang cắt thành hạt lựu, cô đưa dao cho Tư Triết:
“Băm đi”.
Tư Triết đang đắm chìm trong kỹ thuật dao điêu luyện sắc sảo của Hà Nam , ngày trước cậu ta luôn cảm thấy kỹ thuật dao của sư phụ Đinh đã rất lợi hại rồi, không ngờ còn có người lợi hại hơn, dao của Hà Nam uốn lượn vừa nhanh vừa đẹp, thịt cắt ra hoàn mỹ giống như hàng thủ công.
Nếu như nói vừa mới đầu cậu ta vẫn không tin cô gái trẻ tuổi này là thái sư thúc của mình, lúc này cũng không thể không tin.
Lúc dạy người khác Hà Nam không quen nói, cô tực tiếp bắt tay vào dạy, cô không hề giấu giếm tất cả tài nghệ, cũng không giữ lại, nhưng có thể học được mấy phần, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình.
Tư Triết giúp đỡ rất nhanh nhẹn, học cũng cực kỳ nghiêm túc, chỗ nào không hiểu liền hỏi luôn, nghiêm túc giống như sinh viên ba tốt.
Đinh Danh Dương đứng ở một bên, nhìn hai người ở cùng hòa thuận, ông ấy lộ ra nụ cười vui mừng,
Chỉ cần Hà Nam chịu dạy, chứng tỏ tên nhóc này xem như qua cửa ải.
Nhóc con, may mắn đấy, có thể được sư thúc xem trọng.
Làm xong thịt viên, Hà Nam lại gọi thêm vài món ăn Trình Hiến thích, nghe thấy bên ngoài xôn xao, Thư Anh và Tư Đạc tới rồi, được không ít fan hâm mộ nhận ra, vây xung quanh xin ký tên và chụp hình
Tư Triết nhìn ra ngoài, lập tức trốn sau lưng Hà Nam , hoảng hốt giống như nai con gặp mãnh hổ trong rừng.
“Sao thế?”,
Hà Nam hỏi.
Tư Triết khom người, ánh mắt như nai con nhìn chằm chằm vào cô:
“Chị ơi cứu, không thể để anh trai biết tôi làm đây được, anh ấy sẽ nổi giận mất!”
Trong tình huống cấp bách đã quên gọi thái sư thúc, trực tiếp gọi chị, cậu ta cũng không nhận ra.
Không biết là bị đôi mắt hồn nhiên xinh đẹp này hớp hồn, hay là bị tiếng gọi “chị” mềm mại nịnh nọt, lòng Hà Nam mềm nhũn, tự động muốn che chở cho tên nhóc, cô đi ra ngoài, dẫn Thư Anh và Tư Đạc vào phòng VIP.
Lại nhìn Tư Đạc, cô đột nhiên cảm thấy hai anh em nhà họ Tư trông không quá giống nhau, ngoại trừ mặt mũi có vài phần giống, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau.
Tư Đạc là vẻ lạnh lùng trong trẻo, còn Tư Triết giống như mặt trời nhỏ, trên người như tỏa ánh sáng.
Một tên nhóc rất thú vị.
Ba người Hà Nam ở trong phòng Tinh Nhã chờ một lúc, Trình Hiến mới lững thững tới muộn.
Thư Anh và Tư Đạc đứng dậy chào đón, nhìn thấy người đàn ông đi vào, hai người đều sững sờ, biết luật sư Trình từ lâu tuổi trẻ tài cao, nhưng không biết tướng mạo lại anh tuấn như này.
Trình Hiến mặc bộ vest hoa văn, cao trên một mét tám, tóc xoăn dài, sống mũi cao đeo một cặp kính gọng vàng, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ Rolex nổi tiếng, lưu manh từ trong tao nhã, đúng kiểu phong cách yuppie.
“Xin lỗi, tắc đường nên đến muộn”.
Giọng anh ta hơi thấp, là xin lỗi cũng lộ ra mùi vị nghiêm túc.
Thư Anh và Tư Đạc liền nói “không muộn”,
Hà Nam lại nói:
“Anh Trình, anh tới muộn một chút nữa thôi là thịt viên cũng sắp mất mùi rồi”.
Khuôn mặt nghiêm túc của Trình hiến lúc này mới lộ ra tia sóng, anh ta cởi áo khoác, trong lời nói còn lộ ra vẻ tùy ý:
“Vậy không mau mang lên cho anh, nếu không phải vì món thịt viên này của em, anh có thể chạy từ thành Bách xa xôi đến thành Nam này không?”
Hà Nam ngoắc tay, sai người mang đồ ăn lên, lại chuyển tới một vò rượu, rượu mới vừa đào từ dưới đất lên, vẫn còn dính bùn, bao phủ một tầng bụi đất dầy
Anh Trình, hôm nay chuẩn bị rượu Hoa Điêu cho anh rồi, đây chính là thứ anh tư em đặc biệt dặn dò em chuẩn bị cho anh”.
Trình Hiến vừa châm một điếu thuốc, nghe vậy liền híp mắt, khóe môi lộ ra ý cười:
“Xem như thằng nhóc ấy có lương tâm”.
Rượu ngon thức ăn ngon đã lên bàn, Trình Hiến không nói chuyện, anh ta tắt thuốc, nhấc đũa lên gắp một miếng thịt viên sốt tương đỏ, đôi mắt dưới mắt kính sáng lên:
“Không tệ nha, vẫn là mùi vị ấy!”
Hà Nam cũng bảo Thư Anh và Tư Đạc cùng ăn, vừa ăn vừa nói tiến triển của vụ án.
Mặc dù lúc ăn cơm nói chuyện công việc rất dễ khiến tiêu hóa không tốt, nhưng không còn cách nào khác, xin được thời gian từ chỗ đại luật sư Trình quả thật còn khó hơn cả vắt sữa, mỗi một phút đều không thể lãng phí.
Trình Hiến tiết kiệm chữ như vàng, luôn không thích nói nhảm, không vòng vo mà nói thẳng đến tiến triển hiện giờ của vụ án.
Phía Tư Đạc đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, Hà Nam lại giúp đỡ anh ta trả sạch nợ thiếu Lý Long Thăng, hủy bỏ hợp đồng không hề khó khăn, nhưng bên Thư Anh vẫn có chút khó giải quyết.
Lý Long Thăng cũng không chịu bỏ qua con gà đẻ trứng vàng Thư Anh một cách dễ dàng, hơn nữa Thư Anh đi theo Lý Long Thăng nhiều năm như vậy, hai người sớm đã có mối quan hệ cắt cũng không đứt, cô ta biết quá nhiều chuyện của Lý Long Thăng, trong tay ông ta cũng nắm cô ta đằng chuôi, chân trước cô ta hủy bỏ hợp đồng, chân sau Lý Long Thăng liền có thể khiến cô ta thân bại danh liệt.
Nghe xong Trình Hiến truyền đạt thái độ cứng rắn của Lý Long Thăng,Hà Nam và Tư Đạc không khỏi nhíu mày, nhìn sang Thư Anh.
Đôi môi đỏ mọng của Thư Anh nhếch lên nụ cười tự giễu, cô ta châm một điếu thuốc, hút rất phong tình:
“Tôi đã sớm đoán được ông ta sẽ có thái độ này, thà đích thân phá hủy tôi, ông ta cũng không buông tha tôi”.
Hà Nam giật giật môi, đang định nói chuyện, Trình Hiến mặt không biểu cảm hỏi Thư Anh:
“Lý Long Thăng có phải đã từng có ý định bức hiếp cô?”
Câu hỏi này quá đột ngột, cũng quá thẳng thắn, cả người Thư Anh run rẩy, thuốc lá trên tay cũng run theo.
''Anh Trình…”, Hà Nam nhíu mày, định ngăn cản.
Trình Hiến lại xua tay, không cho Hà Nam xen vào, tiếp tục hỏi Thư Anh:
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết, có hay không”.
Cho dù Thư Anh đã trải qua rất nhiều gió to sóng lớn, da mặt mình vốn đã không còn của mình, cô ta cũng khó mà chống đỡ nổi với câu hỏi của Trình Hiến, huống chi là ở ngay trước mắt nhiều người như vậy, có một loại cảm giác sỉ nhục giống như bị người ta cưỡng ép cởi quần áo giữa ban ngày.
Đã từng nghe luật sư Trình tính tình cổ quái, ngoại trừ sở trường kiện tụng, anh ta còn sở trường sát tâm, phàm không phải là người cùng đường thì sẽ không muốn hợp tác với anh ta.
Nhìn thấy Thư Anh sắc mặt trắng bệch, câu trả lời dường như rất rõ ràng.
Hà Nam sai người đóng chặt cửa phòng VIP, cô nói với Thư Anh:
“Cô Thư đừng thấy lạ, luật sư Trình không có ý nhục mạ cô, giống như bác sĩ làm kiểm tra cho bệnh nhân vậy, luật sư cũng cần thân chủ bộc bạch một trăm phần trăm với anh ấy, tôi nói như vậy cô có thể hiểu chứ?”
“Vậy thì tôi và Tư Đạc ra ngoài trước, hai người trò chuyện đi”.
Hà Nam dẫn Tư Đạc đứng dậy muốn tránh trước, nhưng lại bị Thư Anh kéo lại, cô ta nói:
“Không cần, không sao đâu, không có gì là không thể nói, cũng không có gì là mọi người không thể nghe”.
Rốt cuộc Thư Anh cũng là người nhìn thấu việc đời, sau vẻ nhếch nhác, trong nháy mắt mặt cô ta liền khôi phục huyết sắc.
Cô nói với Trình Hiến: “Phải”.
Biểu cảm của Trình Hiến không hề gợn sóng, anh ta tiếp tục hỏi:
“Được như ý không?”
“Không có”, trên mặt Thư Anh như bãi nước đọng:
“Tôi báo tin tức mật này cho vợ ông ta, bà ta liền chạy đến kịp thời, đánh tôi rồi náo loạn một trận, sau đó rời đi”.
Hà Nam thầm cắn răng, trong con ngươi thoáng qua chút ớn lạnh, cô âm thầm nắm chặt tay, khớp xương phát ra âm thanh giòn giã.
Tên khốn nạn Lý Long Thăng!
Trình Hiến khẽ gật đầu, lại hỏi:
“Lý Long Thăng có phải có định đưa cô lên giường người đàn ông khác, tiến hành giao dịch quyền sắc không?”
''Phải”.
Nói đến mức này rồi, còn gì có thể giấu giếm chứ?
Sắc mặt Thư Anh bình tĩnh, giống như là đang nói lại câu chuyện của người khác:
“Cách đây không lâu, vì Lý Long Thăng gấp rút cần tiến hành hợp tác với công ty quảng cáo, hợp tác không thành với tập đoàn Trần Thị, chỉ có thể lui đi cầu xin sếp Vương của tập đoàn Hải
Thương…”
Trong con ngươi của Tư Đạc thoáng qua ý lạnh, trán nổi gân xanh, anh ta tiếp lời:
“Đêm đó tôi cũng ở đó, mục tiêu của lão Vương là tôi, cô Thư đã chặn cho tôi, cùng lão Vương Bát uống nhiều rượu, chuyện về sau tôi không biết nữa”.
Thư Anh hung hăng hút một hơi thuốc, giọng nói thê lương và trống rỗng.
“Sau đó ấy hả… lão Vương Bát kia không lợi dụng được gì thì cùng Lý Long Thăng chiếm đoạt tôi, Lý Long Thăng thì giống như tú bà vậy, bày thủ đoạn bán con gái”.
Cô ta cười giễu cợt:
“Tôi mất hết ý chí, vốn dĩ đã buông tha, trong đầu suy nghĩ cái mạng hèn hạ này dứt khoát phải lấy mạng đổi mạng với ông ta…
Ai ngờ Hạ Thâm đến, không nói lời nào liền dẫn tôi đi”.
Trình Hiến nghe xong, biểu cảm trên mặt vẫn không chút gợn sóng, chỉ dùng giọng điệu bàn việc công:
“Nói như vậy Lý Long Thăng hành động vô ích, trước giờ đều không thành công.
Nếu đã không nắm được đằng chuôi của ông ta, vậy xem ra cô quả thật không thể rời khỏi ông ta được, tiếp tục ở lại truyền thông Tinh Vực thôi, còn hủy bỏ hợp đồng cái gì nữa”.
Anh ta nói như vậy, dường như tính nhẫn nại đã cạn, anh ta nói một câu “ăn no rồi”, sau đó đứng dậy muốn rời đi.
Hà Nam cau mày.
Cô biết tính tình ông anh này của mình âm tình bất định, nghe anh tư nhà mình phàn nàn không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cứ như vậy bỏ gánh rời đi, cũng không giống phong cách làm việc của anh ta.
Thư Anh nhìn bóng lưng Trình Hiến rời đi, trong lòng thì hoảng hốt, không nhịn được hét lên:
“Nếu như tôi có chứng cớ, có thể chứng minh ông ta quả thực làm tôi bị thương chứ?”
Lúc này Trình Hiến mới dừng bước chân, quay đầu nhìn cô ta.
Ánh mắt này quá sắc bén, lòng Thư Anh run rẩy, có một cảm giác lúng túng và chột dạ bị anh ta nhìn trúng.
Quả thật, nếu không phải khích bác này của Trình Hiến, có lẽ cả đời này cô ta sẽ không bí quá hóa liều, đưa bản thân đến mức này.
Nhưng nếu thật sự bị dồn vào chỗ chết rồi sống lại thì sao?
Cô ta hạ quyết tâm nói:
“Tôi đã quay video, của Lý Long Thăng, của lão Vương, tôi đều quay cả”.
Phàm là nữ nghệ sĩ lăn lộn nổi danh trong giới giải trí, không ai có tâm tư đơn thuần.
Không có chút tâm cơ và năng lực tự bảo vệ mình thì không thể sống nổi.
Thư Anh đã sớm giữ lại đường lui, chỉ là suy cho cùng là loại chuyện đó, trong lòng cô ta suy nghĩ ngổn ngang, bởi vì tin tức này một khi truyền ra ngoài, con đường làm sau của cô ta sẽ bị hủy hoại.
Trình Hiến nhàn nhạt nói:
“Giao video cho tôi, để tôi xử lý”.
Thư Anh có chút chần chờ:
“Luật sư Trình, giao video cho anh, tôi liền không có đường quay đầu, hợp đồng chắc chắn có thể hủy bỏ chứ?”
“Chỉ cần cô không nói dối tôi, hợp đồng này có thể hủy”.
Giọng điệu Trình Hiến chắc chắn, cất video Thư Anh gửi qua, lúc rời đi anh ta nói với Hà Nam :
“Nửa vò rượu còn lại đóng gói cho anh”.