''Trần Lâm Dụ, rốt cuộc anh có chịu thôi không hả?”
Vừa vào hậu trường, Hà Nam mời hết nhân viên ra ngoài ăn cơm, còn mình đối mặt với Trần Lâm Dụ.
Cô lấy điện thoại ra, cho anh xem cả đống tin nhắn mà người nhà họ Trần gửi tới:
“Anh đang làm gì thế hả?
Một mình anh đùa giỡn tôi còn chưa đủ nên điều động thêm họ hàng nhà anh cùng tới đối phó với tôi phải không?”
Trần Lâm Dụ bắt gặp ánh mắt của cô, trầm tĩnh đáp:
“Tôi không đùa giỡn em, cũng không có ý định đối phó với em, tôi muốn giúp em…”
“Giúp tôi? Anh cảm thấy tôi cần ư?”
Hà Nam cười khẩy một tiếng:
“Anh Trần, có lẽ trước đó lời tôi nói chưa đủ rõ ràng nên khiến anh hiểu lầm, vậy để tôi nói lại cùng anh thêm lần nữa, giữa hai ta, sẽ không có thêm “khả năng” nào nữa”.
Ánh mắt của Trần Lâm Dụ rất thâm trầm, lóe lên một vài cảm xúc khó lòng hình dung:
“Việc này không phải em nói là được”.
Hà Nam cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực.
Cô nói mà không được?
Thế ai nói mới được!
Trần Lâm Dụ thấy Hà Nam trừng mắt nhìn mình với vẻ lạnh lẽo, anh ngồi thẳng thớm, bình tĩnh trần thuật rằng:
''Nam, ba năm qua, là tôi có lỗi với em.
Em muốn trách tôi, hận tôi cũng là điều nên làm, chẳng phải một sớm một chiều mà nên cơ sự này.
Tôi biết, em sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi.
Em chăm sóc tôi ba năm, mà tôi chưa chăm sóc được cho em ngày nào, tôi chỉ hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi bù đắp cho em”.
''Tôi nói rồi, tôi không cần!”
Hà Nam lạnh lùng ngắt lời anh, sẵng giọng nói:
“Trần Lâm Dụ, tình cảm luôn có thời hạn, tình yêu tôi dành cho anh đã hết hạn sử dụng rồi”.
Trái tim của Trần Lâm Dụ như rơi xuống đất theo lời nói của cô.
Hầu kết của anh trượt lên xuống:
“Không thể nào”.
“Không có gì là không thể cả, tôi đã chán ngấy rồi, nói như thế anh có hiểu được không?”,
Hà Nam đanh mặt.
Trần Lâm Dụ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen như không thấy đáy.
Hà Nam không hề chú ý tới biểu cảm cứng ngắc và tổn thương của Trần Lâm Dụ, hay nói cách khác, cô trông thấy rồi, nhưng không có ý định quan tâm.
Li hôn cũng li hôn rồi, cô sẽ không còn là thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu đơn phương như trước kia nữa, chỉ vì anh thoáng nhíu mày mà căng thẳng suốt hồi lâu.
“Lần này quay về thành phố Nam, mục đích lớn nhất của tôi là hi vọng có thể cứu vãn được tập đoàn Lê Thị đang trên bờ vực phá sản, giữ lấy gia nghiệp mà bố mẹ tôi vất vả gây dựng,
không để nó bị hủy hoại trong tay tôi”.
Nói đến đây, giọng nói của Hà Nam trở
nên bình tĩnh hơn nhiều.
“Tôi biết”.
Trần Lâm Dụ đáp:
“Tôi có thể giúp em''
Tôi có thể cùng em đối đầu với sóng gió”.
Nghe thấy câu này, Hà Nam không kiềm chế nổi nữa, cô nhếch môi đầy trào phúng:
“Trần Lâm Dụ, để tôi nói một câu khó nghe nhé, Hà Nam này hơn hai mươi năm qua thuận buồm xuôi gió, bố mẹ cưng chiều, anh trai che chở, chưa từng để tôi phải chịu chút ấm ức nào, cho dù lần bị bắt cóc năm mười bốn tuổi suýt nữa khiến tôi mất mạng cũng không thể tạo ra chút ám ảnh nào cho tôi.
''Trận sóng gió lớn nhất trong cuộc đời tôi, là do anh ban tặng”.
“Trên thế giới này, người không có tư cách nói với tôi câu đó nhất, chính là anh”.
…
Khi ra khỏi công ty vàng bạc đá quý Lê Thị, bước chân của Trần Lâm Dụ rất nặng nề, cơ thể cứng ngắc, giống như người máy rò điện.
Sắc trời đêm nay hết sức u ám, không có lấy một ánh sáng sao, cả thế giới như ảm đạm đi rất nhiều.
Hà Chiếu lẽo đẽo đi sau anh, vô cùng lo lắng nhìn trộm sắc mặt boss nhà mình.
Đi theo Trần Lâm Dụ lâu như vậy rồi, bất cứ lúc nào tổng giám đốc Trần cũng rất tự tin và thành thục, khí thế bừng bừng, hiếm khi thấy sắc mặt anh khó coi và ủ rũ mất hồn như bây giờ.
Khi xưa anh chia tay cùng cô Trác Uyển trong hôn lễ cũng không buồn như hôm nay.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phó Vực gọi tới.
Trần Lâm Dụ qua hồi lâu mới bắt máy, giọng nói rất khàn: “A lô”.
“Thế nào rồi, dỗ được người ta chưa?”
Ban nãy Phó Vực cũng lao vào kênh đặt hàng, “chốt đơn” khá nhiều đá quý của Lê Thị, nhớ tới người anh em mình nên cố tình gọi điện hỏi thăm, đầu bên kia chần chừ không lên tiếng nên anh ta cũng hiểu luôn:
“Xem ra tiến triển không thuận lợi lắm ha”.
Trần Lâm Dụ không nói năng gì, buồn bực vô cùng.
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, Hà Chiếu nhắc nhở:
“Tổng giám đốc, hay là chúng ta lên xe trước, sắp mưa rồi”.
Trần Lâm Dụ đang định cúp máy, Phó Vực ở đầu dây bên kia cuống quýt gào lên:
“Cậu vẫn chưa đi hả…
Sắp mưa rồi phải không?
Mưa mới tốt!
Nghe lời tôi, tạm thời cậu đừng đi!”
Phó Vực nhanh chóng kiểm tra dự báo thời tiết, vừa thấy tối nay sẽ có mưa lớn, hai mắt anh ta sáng như đèn pha.
“Người anh em, cậu được cứu rồi, trận mưa lớn tối nay là món quà ông trời
chuẩn bị cho cậu đó!”
…
Một cơn mưa lớn kéo đến như đã hẹn trước
Đã thế còn mưa như trút nước.
Các nhân viên vừa mới tăng ca xong ồn ào giật lì xì trong nhóm chat, người làm bà chủ như Hà Nam vung tay rất hào phóng, từng đợt lì xì đập xuống như mưa, đập cho đám đông choáng váng.
Bao nhiêu vất vả khi tăng ca đã bị tiền bạc che lấp hết rồi.
Tổng giám đốc Lê. cô làm như thế này chúng tôi ngại lắm, nhận lì xì rồi, tiền tăng ca có được nhận nữa không?”
Nhân viên thiết kế mới vào nghề nên không hiểu lắm, nghé con không sợ hổ nên lấy hết can đảm đặt vấn đề.
Hà Nam mỉm cười:
“Người khác tăng ca vẫn phải lấy tiền, còn riêng cậu, nếu cậu không muốn lấy, tôi có thể đem đi quyên góp giúp cậu”.
Không cần, không cần đâu.
Tôi yêu tiền như mạng, người khác quyên tiền cho tôi còn tạm được!”,
Nhà thiết kế cười ngô nghê, mọi người cũng trêu đùa theo, cảm giác mệt mỏi lập tức tiêu tan. Nhân viên lâu năm cũng mượn cơ hội này bày tỏ lòng trung thành:
“Có ai không biết phúc lợi của nhân viên Lê Thị chúng ta là tốt nhất trong ngành, tôi đây trên có mẹ già dưới có con thơ, muốn kiếm thêm chút tiền tăng ca, hận không thể ngủ ở công ty luôn ấy!”
Cố Hoành nghe vậy vội nói:
“Vậy thì không cần, nếu cô ngủ ở công ty, tổng giám đốc Lê sẽ không đành lòng, còn phải thêm một giường một đèn cho cô, tốn điện nha”.
Lại là một trận cười vang.
“Được rồi, đừng lắm mồm nữa, thời gian đã không còn sớm, mọi người mau về đi Hà Nam nói:
“Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nếu có thể làm tốt hoạt động lần này, chờ tới lúc phát thưởng cuối năm, nhiều thì tôi không dám nói nhưng ít nhất có thể khôi phục mức thưởng của ba năm trước”.
Các nhân viên lâu năm nghe vậy thì hai mắt sáng lên, dù sao ba năm nay, ngay cả bóng dáng của thưởng cuối năm, họ cũng không nhìn thấy nữa là, tổng giám đốc Lê vừa trở về, bọn họ đã có thịt ăn rồi. Dù sao mọi người đều biết, hai bố con là là cựu chủ tịch Lê trước đây và tổng giám đốc Tiểu Lê bây giờ sẽ không hứa suông cho có, chỉ làm thật mà thôi.
Chuyện đã nói thì chắc chắn sẽ thực hiện.
Nhân viên mới khiêm tốn hỏi han mức thưởng của ba năm trước là bao nhiêu, khi những nhân viên lâu năm ra vẻ bí ẩn khua tay vẽ số “sáu”, ánh mắt bọn họ cũng sáng lên, nhất thời cảm thấy cuộc sống thật có hi vọng!
Yêu đương gì chứ, kết hôn gì chứ, kiếm tiền quan trọng nhất!
Hà Nam dặn Cố Hoành liên lạc với công ty taxi, gọi xe cho các nhân viên tăng ca, bây giờ đã rất muộn, bên ngoài lại đang mưa, không dễ bắt xe. Lúc này, một nhân viên đến gần cửa sổ đột nhiên hô lên:
“Là ai mà điên khùng dữ vậy, dầm mưa trước cửa công ty chúng ta?
Tên ngốc nghếch nào đây… đợi đã, sao tôi trông giống…”
Anh ta không dám nói tiếp, bởi vì Hà Nam đã đi đến bên cửa sổ, vốn tưởng là nhân viên nào không gọi được xe, nhưng khi nhìn thấy bóng hình phía xa xa, đôi mày cô nhíu chặt lại.
Mưa gió ảm đạm, giông gió đêm nay quả thật hơi mãnh liệt.
Trần Lâm Dụ và Hà Chiếu nhếch nhác chờ trong gió bão.
Hà Chiếu che ô đứng ở bên cạnh Trần Lâm Dụ, tổng giám đốc Trần không cho anh ta làm gì nên anh ta chỉ có thể che gió giúp anh, không ngờ sức gió quá mạnh, dần dần đã hơi không chịu nổi…
“Boss, chúng ta lên xe trốn mưa đi ạ, trận mưa này to quá!”
Hà Chiếu khổ tâm hết sức, nếu nói việc theo đuổi vợ không dễ, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, thế sao cứ phải đối nghịch với ông trời chứ?
Sắc mặt Trần Lâm Dụ lạnh lẽo u ám, sừng sững bất động đứng ở nơi đó, trong lòng cũng đang đấu tranh dữ dội. Nói thật lòng, anh cảm thấy cách “dầm mưa” này thật sự rất ngu ngốc, cực kỳ giống kiểu phim bi lụy vì tình của Quỳnh Dao, không thích hợp với phong cách của anh, có lẽ anh thích hợp với kiểu phim võ hiệp trực tiếp đánh một trận của Cổ Long hơn.
Mà loại khổ nhục kế này dùng một lần là đủ rồi, dùng thêm lần nữa trông rất giả dối.
Nhưng Phó Vực nói cho anh biết…
“Cậu tin tôi thì không sai được, số người từng yêu tôi còn nhiều hơn số phụ nữ cậu đã gặp đấy, phụ nữ luôn dễ mềm lòng, chịu không nổi màn kịch dưới mưa vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, mặc dù cách này hơi cũ, nhưng vẫn dùng rất tốt”.
Trên tầng, các nhân viên của vàng bạc đá quý Lê Thị đều đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh này, giống như xem kịch ở khoảng cách gần vậy, sôi nổi mà nhộn nhịp.
“Trời ạ, tổng giám đốc Trần đúng là nhập vai quá, đứng ở trong mưa giống như một bức tranh thủy mặc, cực kỳ có cảm giác của nam chính trong phim Quỳnh Dao, hình tượng quá tuyệt”.
Mưa bên ngoài lớn quá, mọi người nhìn trợ lý Hà đi, tôi thấy anh ta sắp bị gió thổi bay rồi, cái ô kia cũng rách tan tác, thế này cũng thảm quá đi!”
Giám đốc bộ phận thiết kế Ada đưa mắt nhìn xuống, không nhịn được mà huých vào Hà Nam:
“Cô có muốn gọi anh ta lên không, hay là đi xuống xem một chút đi, mưa lớn như vậy, nếu mắc bệnh thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Hà Nam lạnh lùng, trên mặt đều là hờ hững:
“Anh ta muốn dầm mưa thì cứ để anh ta dầm, mưa này cũng chỉ như vậy, không lớn như ngày Y Bình vay tiền kia”.
Nói xong, cô lạnh lùng quay người rời đi.
“…”
Các nhân viên yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của tổng giám đốc Lê, chậc chậc khen ngợi:
“Đây chính là khí phách của phụ nữ mạnh mẽ”.
Thế mà cũng không cảm động?
Ada suy nghĩ câu nói vừa rồi của Hà
Nam, không nhịn được bật cười, lại khuyên bảo các nhà thiết kế nữ dưới quyền:
“Tuyệt đối đừng học theo tổng giám đốc Lê! Miệng quá độc, lòng quá ác, khó mà lấy được chồng”.
'' Sư phụ!”.
Lê Lâm chẳng chịu nổi khi có người nói chị mình không tốt nên trách Ada một câu.
Ada vội vàng đổi giọng:
“Đương nhiên, nếu như các cô có thể vừa xinh đẹp vừa có tiền như tổng giám đốc Lê, vậy cũng không cần lập gia đình, bao hai cậu trai xinh xẻo là sung sướng chứ gì, vừa thơm vừa ngọt!”
Các cô gái cười ha ha, đây đúng là giấc mơ của các cô.
“Nhưng tổng giám đốc Trần cũng không tệ, vừa có tiền vừa đẹp trai, quả thật là hiếm có khó tìm, rất xứng đôi với tổng giám đốc Lê của chúng ta.
Nếu bọn họ có thể ở bên nhau, vậy chính là hai người giỏi giang cùng hợp sức, chắc chắn đánh đâu thắng đó!”
“Tôi đồng ý!
Hơn nữa tổng giám đốc Trần rất nho nhã, không có khuyết điểm giống những cậu ấm khác, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn vị mỏ dầu Đại Khánh họ Tần kia!”
“Cũng không biết tổng giám đốc Trần muốn đứng dưới đó bao lâu, tôi thấy đau lòng rồi…”
Mọi người đang thi nhau thể hiện lòng tốt, muốn thuyết phục tổng giám đốc Lê của bọn họ ban ơn miễn xá cho người ta thì lại nhìn thấy Trần Lâm Dụ sửa sang quần áo, sau đó tao nhã bước lên xe rời đi.
''Đi… đi rồi sao?”
Mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Lâm Dụ lên xe rồi trông theo chiếc xe màu đen lao đi nhanh chóng trong màn mưa, sau đó họ nhìn nhau:
Chỉ thế thôi á?
…
Lên xe rồi, Hà Chiếu nhanh chóng lấy thảm từ ghế sau ra đưa cho Trần Lâm Dụ, vừa đưa nước ấm vừa lấy thuốc cảm, đúng là bận rộn không ngừng.
Động tác liên tiếp, miệng cũng chẳng ngừng nói.
“Tôi đã nói rồi, cậu Phó không đáng tin, toàn nghĩ ra mấy ý tưởng gì đâu, còn dầm mưa nữa chứ… cái cảnh sến súa cổ lỗ sỉ này thì tôi đã bỏ từ hồi đi học rồi, đúng là người nhà quê mà!”
Trần Lâm Dụ ngước mắt lên nhìn Hà Chiếu, anh ta lập tức ngậm miệng lại, đưa bình giữ nhiệt sang.
Sau khi uống vài hớp nước ấm, Trần Lâm Dụ mới cảm thấy cả người ấm lên một chút.
Trần Lâm Dụ không nói gì nhưng lại đang thầm nghĩ:
Ý kiến của đám có bè không có bạn này đúng là chẳng đáng tin!
Qua mấy ngày ở chung, anh cũng cảm nhận được tính cách của Hà Nam.
Đổi thành cô gái khác thì có lẽ sẽ dễ dàng cảm động nhưng Hà Nam tuyệt đối sẽ không, ngoài việc tự mình cảm động, bản thân mất mặt thì không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cô ấy phiền chán.
Xem ra vẫn phải nghĩ ra kế hoạch tác chiến khác.
…
Hoạt động mới của vàng bạc đá quý Lê Thị diễn ra vô cùng thành công, bất kể là trong ngành thì giới thời thượng thì đều tạo thành tiếng vang không nhỏ.
Ada và Lê Lâm là nhà thiết kế của hai sản phẩm chính nên cũng thường nhận phỏng vấn, bận rộn mà vô cùng vui vẻ.
Ngay cả giới giải trí cũng trở nên náo nhiệt.
Sự kiện vàng bạc đá quý diễn ra rất tốt, hoạt động đại diện của các nghệ sĩ truyền thông Lê Tinh cũng triển khai vô cùng mạnh mẽ, họ đi theo vị “đại sư huynh” Hạ Thâm này tới tham dự đủ thứ sự kiện của các nhãn hàng, gia tăng tỉ suất xuất hiện trước đám đông.
Ngoài ra, Hà Nam và Hạ Thâm cũng thường xuyên đi xã giao trong khoảng thời gian này, xuất hiện ở các salon văn hóa*, các bữa tiệc và vài buổi lễ trao giải, xem thử có dự án điện ảnh nào có thể đầu tư không.
*salon văn hóa là một hoạt động giao lưu giữa những người có thân phận địa vị, trao đổi các sở thích, tư tưởng, có thể coi là một loại hoạt động giao lưu không quá trang trọng.
Tiện thể xem thử có tân nhân nào tiềm năng nào đáng để bồi dưỡng hay không, thuận tay lôi kéo về cũng được.
Trước đó trận chiến ngầm giữa truyền thông Lê Tinh và truyền thông Tinh Vực đã khiến hai bên bị tổn thất không ít.
Truyền thông Tinh Vực đã dụ dỗ được không ít nghệ sĩ của Lê Tinh, đưa ra giá cao để dẫn nghệ sĩ tuyến hai, tuyến ba đi.
Mặc dù chỉ cần có Hạ Thâm ở đó thì sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới thực lực của Lê Tinh nhưng việc này vẫn khiến Lê Tinh tổn thất.
Nếu truyền thông Lê Tinh muốn đứng vững trong giới giải trí, ngoài việc có tác phẩm điện ảnh hay, họ cũng cần phải có thêm vài tiềm năng mới.
Dù sao công ty cũng lớn, không thể chỉ để một mình Hạ Thâm chống đỡ.
Tối nay, Hà Nam và Hạ Thâm cùng đến một salon văn hóa, nói là salon văn hóa nhưng thật ra là bữa tụ hội giữa các ông lớn trong giới giải trí.
Đạo diễn, biên kịch nổi tiếng, các minh tinh màn bạc cũng như các ngôi sao mảng truyền hình đều có mặt, trong sảnh toàn nam thanh nữ tú, ai nấy cũng đều ăn mặc sang trọng, không phải xinh trai xinh gái thì cũng là nhà sản xuất hay người đầu tư.
Trên cơ bản đều là trai xinh gái đẹp vây quanh các nhà sản xuất và nhà đầu tư, họ cười nói uống rượu với nhau để thử xem có cơ hội nào thích hợp cho mình không.
Lúc trước Hà Nam rất ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc thế này, ban đầu, khi cô đề nghị tham gia với Hạ Thâm, anh ta từ chối.
“Không được, sao em có thể lộ mặt chứ?”
Hà Nam nói:
“Cũng không có ống kính mà, chỉ là vài bữa tiệc riêng tư thôi, không sao đâu.
Em đi với anh, mọi người sẽ chỉ coi em là nghệ sĩ không tiếng tăm gì thôi, chẳng để ý tới em đâu”.
Hạ Thâm bất lực nhìn cô:
“Em gái của anh à, em có ngộ nhận gì về nhan sắc của mình không thế?”
Hà Nam không hề ngộ nhận về vẻ đẹp của mình, cô khá tự tin về khả năng hóa trang của bản thân.
Khi cô xuất hiện với bộ tóc giả, một đôi kính gọng đen, trên mặt còn vẽ thêm vài chỗ rỗ và một nốt ruồi dưới khóe miệng, quần áo ăn mặc vừa quê mùa lại mập ú thì mọi người đều sửng sốt.
Khi ấy, soái ca mỹ nữ đều lờ đi Hạ Thâm minh tinh màn ảnh rộng bên cạnh cô, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Bà cô này chắc chắn không phải người bình thường.
Hà Nam cũng không cố ý ăn mặc xấu đến thế.
Chỉ là, mấy ngày trước cô theo Hạ Thâm đến một bữa tiệc, khí chất và sự xinh đẹp quá mức chói mắt khiến rất nhiều người không nhận ra Hà Nam, chỉ nghĩ cô là người mới gia nhập giới giải trí, không công khai trêu ghẹo thì cũng lén sàm sỡ.
Nếu thật sự là nghệ sĩ mới gia nhập giới nghệ thuật thì có lẽ sẽ nhẫn nhịn cho qua nhưng từ nhỏ đến lớn, Hà Nam không biết bốn chữ nhẫn nhịn cho qua này viết thế nào.
Ai dám trêu chọc, đùa giỡn cô, cô đáp trả lại, kẻ có ý đồ sàm sỡ mình thì cô càng không nương tay, bẻ chân bẻ tay là chuyện bình thường.
Chỉ mới mấy ngày mà đã tiễn khá nhiều “bàn tay thối” vào bệnh viện.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, ngụy trang một chút là một ý hay.
Hơn nữa hiệu quả của việc ngụy trang dường như khá tốt.
Cô xuất hiện với tạo hình như vậy, các đạo diễn, phó đạo diễn và các ông chủ giàu có sẽ không nảy sinh ý đồ xấu gì với cô, vây quanh họ đều là người đẹp mà.
Một nghệ sĩ nam có quan hệ khá tốt với Hạ Thâm đi đến, đầu tiên là ôm Hạ Thâm chào hỏi, sau đó lịch sự gật đầu với Hà Nam:
“Anh Thâm, vị này là?”
chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..