Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm.
Hà Nam đứng phía sau Trần Lâm Dụ
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh.
Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy.
Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động.
“Có thể không ly hôn không?”
Hà Nam cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng.
Trần Lâm Dụ khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại.
Dù để mặt mộc, nhưng Hà Nam vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng nước da trắng ngần, trong veo không chút tì vết, là kiểu dung mạo nhìn vào rất thoải mái
Cô cứ nhìn anh như vậy bằng đôi mắt to trong veo và hoảng hốt, trong mắt đầy khẩn cầu, một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải, mái tóc thẳng đen dài xõa xuống bên tai, dịu hiền không chút khí thế.
Trong mắt đàn ông, đây là một người phụ nữ vừa mềm yếu vừa hiền lành.
Là một người vợ, cô không có vấn đề gì, nhưng anh không yêu cô.
Ba năm trước, anh bị tai nạn xe, liệt nửa người, bác sĩ nói anh có khả năng sẽ không thể đứng lên được nữa, cũng tại thời điểm đó, anh và người phụ nữ anh yêu bị ép buộc phải chia tay, mẹ anh bắt anh xem mặt, phải tìm một người vợ làm bác sĩ để chăm sóc cho anh cả đời,
Anh liền chọn một người “hộ lý” trong số những người ái mộ mình, chính là Lê Hà Nam, bởi vì cô không có gia thế, cũng bởi vì cô an tĩnh trầm mặc. Cô ở bên tôi ba năm, cũng chăm sóc tôi ba năm, mười triệu coi như là bù đắp cho cô”.
Lúc người đàn ông nói ra những lời này, trong mắt anh không chút dao động, càng không nhìn ra chút tình cảm gì dành cho cô: “Hay là, cô còn muốn thứ khác…”
“Tại sao?”
Lần đầu tiên Hà Nam ngắt lời anh, đôi mắt đỏ hoe hiện lên một tia cố chấp, còn có…không cam lòng:
“Tại sao cứ phải nói ly hôn vào lúc này?”
Ngày mai chính là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của bọn họ, cô đã lên rất nhiều kế hoạch, thậm chí cô còn nghĩ, ba năm rồi ba năm, hai mươi cái ba năm chính là cả đời.
“Cô biết, người tôi yêu không phải là cô”.
Câu nói lạnh nhạt của người đàn ông lộ ra vẻ hờ hững, anh thậm chí còn không cho cô một tia hy vọng:
“Uyển Uyển đã trở về, tôi phải cưới cô ấy”.
Hà Nam như bị sét đánh ngang tai, thân hình gầy yếu không chịu nổi đả kích khẽ run rẩy.
Cô cố gắng bảo vệ cuộc hôn nhân ba năm, nhưng lại không bằng một câu của người ta
– “Em về rồi đây”. Ông chủ…”
Quản gia vội vàng chạy tới báo cáo: “Cô Trác vừa ăn liền nôn ra, còn nôn ra cả máu!”
Khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông khẽ thay đổi, vòng qua Hà Nam đi về phía phòng dành cho khách, trầm giọng nói:
“Chuẩn bị xe, đi bệnh viện”.
Chẳng mấy chốc, Trần Lâm Dụ ôm một người phụ nữ bước ra khỏi phòng dành cho khách, cơ thể người phụ nữ gầy gò ốm yếu, trên người còn đắp một chiếc chăn mỏng thêu hoa mà tự tay Hà Nam thêu.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, lộ rõ vẻ bệnh tật, giống như sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, cả người co rúc trong vòng tay của Trần Lâm Dụ, giọng nói yếu ớt:
“Anh Dụ, cô Lộ cô ấy…”
Trần Lâm Dụ dừng lại ở chỗ rẽ của cầu thang, quay đầu lại nói với Hà Nam:
“Luật sư sẽ tìm cô nói chi tiết về việc ly hôn, trong vòng ba ngày hãy dọn ra khỏi biệt thự”.
Sau đó, anh nâng người phụ nữ trong lòng lên, ôm lấy cô ta đi thẳng xuống tầng.
Hà Nam đứng ở lối rẽ cầu thang, Trác Uyển nằm trong vòng tay Trần Lâm Dụ ngẩng đầu nhìn Hà Nam. trong mắt tràn đầy thắng lợi.
Chỉ một giờ trước, người phụ nữ bị bệnh cười nói với cô: “Tôi có thể nghênh ngang bước vào phòng rồi, cô trả anh ấy lại cho tôi đi”.
Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất hoàn toàn, cả người Hà Nam trượt xuống giống như mất hết sức lực, nước mắt lặng lẽ rơi, cô ôm lấy mình, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo Mười năm.
Kể từ lúc anh cứu cô thoát khỏi địa ngục đó, đến nay, cô đã âm thầm lặng lẽ quan tâm anh mười năm, cũng yêu anh mười năm, đời người có mấy cái mười năm chứ.
Nhưng không yêu chính là không yêu, cho dù hèn mọn đến mức nào, cô cũng không thể làm người đàn ông này cảm động, khiến anh yêu cô.
“Anh Dụ, đây là lần cuối cùng em khóc vì anh”.
Hà Nam vươn tay lau đi vệt nước mắt lạnh lẽo, từ dưới đất đứng lên, người phụ nữ vốn điềm được yếu đuối, liền trở nên vô cùng lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia cứng.rắn. Đã đến lúc phải rời đi rồi.
Thỏa thuận ly hôn đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ chính, rất dễ thấy.
Hà Nam lật thẳng đến trang cuối cùng, nhìn thấy chữ ký quen thuộc, ánh mắt cô lóe lên, cẩn thận vuốt ve cái tên
“ Trần Lâm Dụ ”, sống mũi cay cay.
Cô sụt sịt, kìm nén những giọt nước mắt đang sắp trào ra, không cho phép bản thân do dự, cầm bút ký tên mình xuống bên cạnh
– Lê Hà Nam.
Nếu đã bắt đầu với cái tên này, vậy kết thúc bằng cái tên này đi.
Hà Nam đặt một con dấu trên đầu giường, cô mất gần một năm từ chọn chất liệu, mua ngọc, đến lúc khắc xong, đây là món quà kỷ niệm ba năm cô cẩn thận chuẩn bị cho anh.
Thật ra trong ba năm qua, cô đã tặng anh rất nhiều quà, tất cả đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng đều cất trong tủ, hoặc vứt vào sọt rác, cũng giống như sự chân thành của cô đối với anh.
Vừa bước ra khỏi biệt thự, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng bên đường,
Hà Nam lên xe, nhàn nhạt nói:
“Tôi ly hôn rồi”
Trên ghế lái, người đàn ông đeo kính râm màu trà cười xấu xa:
“Chúc mừng cô trở về cuộc sống tự do”.
Anh ta đưa máy tính xách tay cho Hà Nam:
“Đã đến lúc trở lại là chính mình.
Tất cả chúng tôi đều đang đợi sự trở lại của cô”.