Sau khi trở lại phòng ngủ, toàn bộ đám người đều ngã ra giường, đầu ngón chân cũng chẳng muốn động, cả người vừa đau nhức vừa mệt mỏi.
Ngược lại, Phùng Anh Anh vốn đã được đưa tới phòng Y tế bóp thuốc và được đưa về phòng nghỉ ngơi được một lúc, thấy bọn họ tới tận tám giờ mới về thì không khỏi tò mò hỏi: “Sao muộn thế này rồi các cậu mới về vậy?”
Trần Lạc nhìn về phía Nhiếp Nhiên ở cách đó không xa đang sắp xếp đồ chuẩn bị đi tắm, nói bằng giọng không nóng không lạnh: “Chẳng phải vì hôm nay có người lật lọng không muốn đứng ra, làm hại cả lớp chúng ta bị phạt đứng hay sao?”
Phùng Anh Anh cau mày, vừa định hỏi nghĩa là làm sao, thì thấy hai người cùng lớp vừa thở hổn hển vừa chạy vào phòng, trên mặt tràn ngập tức tối chất vấn: “Nhiếp Nhiên, lúc trước cậu đã nhận lời là nếu có việc gì thì cậu gánh, tại sao hôm nay lại không đứng ra hả?”
Nháy mắt, mấy người cùng phòng ngủ liền phụ họa theo: “Đúng thế, làm hại chúng tôi còn chẳng được ăn cơm tối nữa!”
“Đúng là hơi quá đáng!”
Nhưng Nhiếp Nhiên lại làm như không nghe thấy, vẫn đang cố tìm bàn chải đánh răng, khăn mặt và chậu rửa mặt của mình.
“Cậu nói gì đi chứ hả!” Có người phụ họa, hai người bị phạt chạy 3km càng kiêu ngạo hơn, “Bao nhiêu người chúng tôi ở đây mà cậu không thấy à, mù rồi sao?”
Nói xong, cô ta liền đưa tay ra đẩy Nhiếp Nhiên một cái.
Nhất thời, cốc đựng bàn chải đánh răng trên tay cô rơi luôn xuống nền nhà, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, ném ra một ánh mắt sắc bén khiến hai người kia lạnh cả sống lưng.
Cô đặt chậu rửa mặt xuống, đi tới gần bọn họ, cười lạnh hỏi: “Là tôi nói chuyện riêng trong hàng hại các cậu bị phạt đứng à? Không phải! Là tôi ra lệnh phạt các cậu à? Không phải! Là tôi hại các cậu không được ăn cơm chắc? Cũng không phải! Thế thì lạ thật, nếu đã không phải thì nhóm các cậu có tư cách gì chỉ trích một người đứng đến tận cuối cùng mà chưa từng ngã xuống nghỉ ngơi chứ hả!”
Giọng nói của cô mang theo khí thế ép người, tuy là đang cười nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy sự lạnh lẽo, làm cho hai người kia không nhịn được lùi về sau mấy bước.
“Nhưng lúc trước cậu... rõ ràng đã nhận lời rồi mà?”
Cô cười một tiếng đầy trào phúng, “Nhận lời ư? Một đám người các cậu đứng ở trước mặt tôi nói rằng sau này trong lớp có chuyện gì thì tôi cứ chủ động dũng cảm đứng ra đi, nếu không sẽ không tha cho tôi. Cậu nói đi, nếu cậu là tôi, cậu có nhận lời không hả?”
“Tôi...” Hai người kia quay sang nhìn nhau.
“Nói thật, tôi còn bắt đầu nghĩ, các cậu không phải là quân nhân mà là côn đồ.”
Câu nói này làm cho những người tốt nghiệp ở những trường cao cấp thấy hơi tức giận, nói bọn họ bắt tay nhau lấy đông bắt nạt ít thì cũng thôi đi, lại còn nói bọn họ côn đồ ư?
Cái loại từ ngữ chợ búa này sao có thể được sử dụng để nói về họ chứ!
Quả nhiên, Phùng Anh Anh lập tức tập tễnh đi tới, tức giận nói: “Cậu nói gì hả?”
Nhiếp Nhiên liếc mắt nhìn Phùng Anh Anh: “Không hiểu tiếng người sao?”
“Tôi thấy cậu nghỉ ngơi mấy ngày trong phòng bệnh nên giờ không biết trời cao đất dày là gì rồi đúng không?” Phùng Anh Anh chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng chửi.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn ngón tay của cô ta gần như sắp chạm vào mũi mình, giọng không cao không thấp, “Phùng Anh Anh, tôi thấy là cậu vừa lành sẹo đã quên đau rồi đấy. Chân vừa bị trẹo, giờ lại còn muốn nếm thử cảm giác gãy xương tay đúng không?”
Phùng Anh Anh bị sự điên cuồng và kiêu ngạo của cô làm cho tức giận, trong cơn giận dữ, nghĩ đến cái chân của mình cũng là do cô ban tặng, cô ta liền nổi trận lôi đình.
“Cậu nói cái gì hả?”
Cô ta chỉ vào mũi Nhiếp Nhiên rồi vọt tới.
Lý Kiêu vẫn luôn bận sắp đồ rửa mặt nhìn thấy thế liền gọi to tên cô ta: “Phùng Anh Anh!”