“Ting.” Thang máy dừng ở tầng thượng của bệnh viện. Khi Hoắc Hoành đẩy xe lăn từ trong thang máy ra thì nhìn thấy cả một dãy hàng lang đều được canh giữ rất nghiêm ngặt, không khí ở đó đã trở nên ngưng đọng
Hoắc Hoành vừa đi đến cửa phòng họp ở cuối hành lang đã nghe thấy tiếng nói đây phẫn nộ của ngài Roth vọng ra: “Các anh đã điều tra ra danh tính của kẻ đó chưa?” Người đàn ông đó rất lạ mặt, chưa ai từng nhìn thấy gã.” Một tên thuộc hạ nói
“Vậy thì ý của các anh là gã từ trên trời rơi xuống, không có một tung tích gì sao?” Tiếng của Roth từ trầm tĩnh biến thành vô cùng tức giận
“Ngài Roth, xin hãy cho chúng tôi thêm một chút thời gian.” Một tiếng đập mạnh xuống bàn vang lên
“Tôi cho các anh thời gian vẫn chưa đủ sao? Có người trà trộn vào các anh không biết, ám sát ai các anh cũng tìm không ra, vậy tôi cần các anh để làm gì?” Lúc này, Hoắc Hoành đẩy cánh cửa lớn phòng họp ra thì thấy một chiếc cốc trên bàn bị đập vỡ, nước chảy lênh láng từ trên bàn xuống
Sau khi Roth nhìn thấy Hoắc Hoành ở cửa thì hít sâu một hơi, nói với đám thuộc hạ: “Còn đứng đấy làm gì nữa? Dù có phải đào ba tấc đất lên thì cũng phải tìm cho ra danh tính của tên đây cho tôi!” Chờ đám thuộc hạ đi ra ngoài xong, Hoắc Hoành mới đẩy xe tiến vào trong hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào?” Roth ngồi xuống, “Tạm thời thì vẫn chưa tìm được thông tin về thân phận của tên đó.” “Thế còn cô ta thì sao?”Anh nhìn của Hoắc Hoành hướng về phía Vệ Vi - người ngồi im lặng không lên tiếng nãy giờ
“Từ hôm qua lúc tôi đưa cô ta đến đây cô ta vẫn chưa nói một lời, hỏi cũng chả được gì cả.” Roth nhìn về phía Vệ Vi ngồi cách đó không xa, khẽ lắc đầu.
Hoắc Hoành nhìn thấy trên tay cô ta vẫn còn vết máu của Nhiếp Nhiên, đầu tóc bù xù, quả nhiên là bị dọa cho sợ chết khiếp, cả người cứ đờ đẫn ra
Anh ta đẩy chiếc xe lăn đến trước mặt cô1ta rồi khẽ gọi: “Cô Vệ.” Vệ Vi nghe thấy có người gọi mình, cô ta khẽ run lên rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Hoành.
Lời nói của Hoắc Hoành ấm áp tựa như đang mê hoặc: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút chuyện mà thôi.” Sau khi nhìn thấy cô ta gật đầu, Hoắc Hoành mới tiếp tục nói: “Tôi muốn cô cố
gắng lục lại kí ức một chút
Về chuyện hôm qua, tôi muốn cô kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện, càng chi tiết càng tốt.”
Ai ngờ, Vệ Vi lại đột nhiên nhảy dựng lên, kích động đến nỗi không kiềm chế nổi.
“Hắn ta là một người điên!”
Hoắc Hoành nhíu mày hỏi lại: “Người điên?”
“Đúng thế, hắn8ta từ đầu chạy tới, không thèm nói lời nào đã bắt tôi lại
Rất may lúc đó Diệp Lan xông tới, nếu không người đang nằm kia phải là tôi, là tôi!” Cô ta gào lên, đập thật mạnh vào ngực mình, trông có vẻ như đang phát điên.
“Thật sự là không nói gì sao?” Hoắc Hoành hơi nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng thế, hắn ta tự nhiên xông vào nhà vệ sinh nữ.”
“Trước đây cô đã từng gặp người này chưa?”
Vệ Vi lại kích động hét toáng lên: “Làm sao tôi có thể quen kẻ điên đấy, hắn ta đúng là một gã điên!” Hoắc Hoành nhìn thấy dáng vẻ điên dại của cô ta, nghiêm nghị nói: “Cô Vệ, cô làm ơn bình tĩnh một chút!”9Ánh mắt thâm sâu của anh ta hiện lên dưới cặp kính gọng vàng
Vệ Vi đứng đúng tầm nhìn của anh ta nên cả người khẽ run lên,
“Vệ Vi, cô để ý một chút.” Lúc này Lưu Chấn cũng chống gậy đi từ ngoài vào
Bởi vì tối hôm qua có việc, ông ta được Roth sắp xếp cho ở khách
sạn của anh ta.
Thế nhưng xảy ra chuyện như thế này thì ai có thể ngủ nổi cơ chứ, lại còn đúng là thư kí ở bên cạnh mình suýt nữa thì bị giết chết
Thế nên trời vừa sáng ông ta đã đi ngay đến phòng họp trên tầng thượng của bệnh viện
“Sao Lưu tổng lại đến đây thế này?” Roth nhìn thấy Lưu Chẩn đến thì7vội bước tới hỏi
“Tôi đến để xem có thể giúp được gì không? Nói rồi, ông ta nhìn Vệ Vi đã lấy lại bình tĩnh ngồi ở đó
Roth áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi, bởi vì chuyện xảy ra tối qua mà cuộc giao dịch lần này tạm thời bị hủy, để ngài phí công đến một chuyến rồi.”
“Hủy ư?”
------oOo------