Nhưng lại không ngờ rằng, rượu vẫn chưa rót ra chỉ nghe thấyHoắc Hoành nói một câu: “Không cần nữa."
Bàn tay định rót rượu của gã bồi bàn bỗng run lên
Sau đó lại nghe thấy Hoắc Hoành nói với Roth: “Tôi vốn dĩ cũng không biết thưởng thức rượu, vả lại cơ thể cũng không cho phép.” “Vậy thì thật là đáng tiếc. Roth cau mày tỏ vẻ tiếc nuối.
Hoắc Hoành cũng thở dài một cái, “Đúng vậy, ôm cái tấm thân ốm yếu này thật phụ lòng anh rồi.
“Vậy có cần rót thêm một cốc nước nữa không a?” Gã bồi bàn chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm một cầu nữa, kết quả là nhận được một ánh mắt sắc lẹm từ Hoắc Hoành. Anh ta nhếch mép cười một cái, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm không nói một lời nhìn về phía gã bồi bàn khiến gã đó run sợ Vài giây sau, anh ta mới mở miệng nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Được rồi, không có việc gì cần đến anh đâu, ra ngoài đi.” Roth thật sự không vừa ý với người phục vụ lắm lời này nên lập tức đuổi gã ra ngoài.
“Vâng ạ” Gã bồi bàn cũng tự cảm nhận được sự tức giận này, suýt nữa bị lộ rồi
Vì thế, gã cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi chỗ này luôn
Thế nhưng, trước khi ra ngoài ánh mắt của gã không biết vô tình hay hữu ý lại dừng lại nơi góc phòng đúng chỗ của Nhiếp Nhiên đang rũ mắt nhìn xuống liếc nhẹ một cái
Cánh cửa cuối cùng cũng đã đóng lại
“Rượu thì cũng đã thưởng rồi, chúng ta cũng nên bàn một chút chuyện về chuyện chính đi.” Roth uống một hơi cạn ly rượu vang
Lưu Chấn liếc nhìn đồng hồ, gật đầu: “Đúng là cũng đến lúc rồi.”
Nhiếp Nhiên liên tục ở trong trạng thái cảnh giác cao độ đột nhiên nghe thấy hai từ “việc chính”, tại cô lập tức vểnh cao lên
Bắt đầu giao dịch luôn đúng không? Khoan đã, có gì đó không ổn!
Cô có cảm giác tất cả mọi thứ đã quá dễ dàng rồi, vụ làm ăn lớn này Lệ Xuyên Lâm phải thông qua rất nhiều người mới nghe ngóng được, làm sao lại có thể nói ra một cách công khai như thế này, huống hồ lại còn trước mặt Vệ Vi và một người ngoài như cô.
Quả nhiên, cô vừa liếc nhẹ một cái đã nhìn thấy ngay ánh mắt khinh thường của Hoắc Hoành đang hướng về phía mình
Thật sự là như thế
Người này đúng là đang thăm dò Cô!
Chắc anh ta đã nảy sinh sự nghi ngờ đối với thân phận của cô, thế nhưng không tìm thấy bằng chứng nào rõ ràng cả, vì thể liền dùng cuộc giao dịch này để thăm dò Cô
Nghĩ lại, lúc ở trên máy bay cuộc trò chuyện của anh ta với A Hổ là cố tình để cho cô nghe thấy
Gã đàn ông đáng chết này, Cô thì tổn tâm sức bảo vệ cái mạng nhãi nhép của hắn mà kết quả suýt nữa bị rơi8vào kể của hắn! Thế nên cô không thể để hắn toại nguyện! “Ngài Hoắc, tôi ra ngoài trước.” Nhiếp Nhiên bám vào chiếc chân đau nói.
Hoắc Hoành nhíu nhẹ lông mày sau đó cười một cách rõ ràng, gật đầu nói: “Được.”
Xem ra cô gái này quả thật là thông minh, nhanh như vậy mà có thể nghĩ ra rồi
Vệ Vi lúc này cũng nói nhỏ: “Lưu tổng, vậy tôi cũng ra ngoài đây.”
Hai người cùng lúc đi ra ngoài
“Đi cùng tôi ra nhà vệ sinh!” Cửa vừa đóng lại, Vệ Sĩ ngay lập tức làm mặt lạnh, bỏ lại câu nói này rồi đi thẳng về hướng nhà vệ sinh tầng dưới
Hai người đi qua dòng người trong buổi tiệc ở đại sảnh rồi tiếp tục đi thẳng về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang
Vừa đóng cửa lại, Vệ Vi quăng luôn túi xách trước bồn rửa tay, Cô ta cười lạnh nhạt nói: “Cô giỏi thật đó, vừa vào công ty chưa đến 24 giờ đã xin nghỉ hai ngày, còn được Hoắc Nhị thiếu dẫn đến nơi như thế này
Thế nào? Ăn mặc như vậy đứng ở đây có phải có cảm giác bản thân giống như phượng hoàng muốn bay lên ngọn cây không?”
Nhiếp Nhiên, người vừa ngăn chặn một vụ ám sát, lúc này lại lười ứng phó, tranh cãi với loại đàn bà này
Cô chỉ muốn dùng sự im lặng này để nhanh chóng giải quyết cuộc nói chuyện 7 ngày mà thôi
Nhưng thấy cô không nói nửa lời, Vệ Vi lại càng tức giận, cao giọng nói: “Nói đi!” Nhiếp Nhiên thấy rằng im lặng không có tác dụng gì đối với Vệ Vi, vờ như bị dọa đến giật mình, người run bần bật, lắc đầu quây quậy, “Không, không phải đâu...” “Tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất nên an phận biết điều một chút! Không thèm nhìn xem bộ dạng mình thế nào mà dám đến một nơi như thế này, thật sự là không thể hiểu nổi!” Đúng lúc Vệ Vi đang giáo huấn thì cửa phòng vệ sinh nữ đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông đội một chiếc mũ đen sang trọng và mặc một chiếc áo khoác dài từ ngoài cửa bước vào
“Vị tiên sinh đây có phải là đi nhầm không? Đây là nhà vệ sinh nữ.” Vệ Vi nhíu mày nói,
Thế nhưng người đàn ông kia không vì thế mà dừng bước, gã hơi cúi đầu, phân nửa khuôn mặt bị chiếc mũ che khuất đi.
Vệ Vi nhìn thấy gã không dừng bước liên tiến lên phía trước lớn tiếng quát: “Này, anh bị điếc à? Nếu cố tình tiến vào tôi sẽ gọi người đến đấy!”
Thế nhưng Nhiếp Nhiên đứng nép về một bên lại có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng gã đàn ông, hai bàn tay Cô nắm chặt lại.