Mà bên kia, Nhiếp Nhiên đang cầm một ly rượu đỏ trong tay, đứng trước một chiếc bàn, nhìn thì như đang tìm đồ ăn, thực ra là đang tìm thời cơ thỏa đáng để trốn ra khu nhà bếp tìm gì đó để bỏ bụng.
Ở nơi xa lạ như thế này, cho dù là đồ ăn trong bữa tiệc, cô cũng không thể nào yên tâm ăn được.
Nhưng chết tiệt là, Hoắc Hoành ở cách đó không xa cứ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thâm thúy tựa như đang quan sát, nghiên cứu, làm cho cô thật sự không có cách nào rời đi được.
Nhưng đúng lúc cô vừa cầm một miếng bánh ngọt lên giả vờ ăn thì lại có một người tới gần.
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đứng ở trước mặt mình, hất hàm hỏi, “Cô là ai?”
Nhiếp Nhiên vốn cũng không muốn quan tâm tới cô ta, nhưng thoáng liếc thấy Hoắc Hoành vẫn đang nhìn mình, cô vội vàng thả bánh ngọt trong tay xuống, không ngừng cung kính gật đầu liên tục, tiếp theo vươn tay ra nói, “Chào... chào cô, tôi là Diệp Lan.”
Người phụ nữ kia không thèm nhìn cánh tay đang vươn ra của cô, hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lẩm bẩm, “Diệp Lan? Hình như thành phố A đâu có nhà họ Diệp nào có vai vế đâu chứ?”
Nhiếp Nhiên thả tay xuống, nhỏ giọng giải thích, “Không phải, tôi chỉ là trợ lý thư ký, ngài Hoắc không tìm được ai nên mới dẫn tôi tới đây.”
“Trợ lý thư ký ư? Hoắc Hoành điên rồi à? Thà tìm một trợ lý thư ký cho đủ số cũng không thèm tìm Mục Nghiên Nghiên tôi ư, quá đáng rồi đấy!”
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ tức tối của cô ta, cúi đầu không nói gì.
Đối với loại đại tiểu thư tự cho mình ở chiếu trên này, cô quyết định nên giữ im lặng là tốt nhất.
Nhưng mà, loại thiên kim tiểu thư này cũng sẽ không tùy tiện bỏ qua nơi trút giận có sẵn như cô.
Cô ta khoanh tay trước ngực, liếc xéo nhìn Nhiếp Nhiên, “Nhìn cô ăn mặc thật chẳng ra làm sao, vừa đen vừa xấu, sao lại có mặt mũi theo Hoắc Hoành tới đây chứ?”
Nhiếp Nhiên vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Mục Nghiên Nghiên nhìn dáng vẻ ăn đòn cũng quyết không mở miệng của cô thì chỉ cảm thấy phiền chán, “Còn muốn làm chim sẻ hóa phượng hoàng chắc, được rồi, đừng có lởn vởn trước mặt làm tôi thấy tởm nữa, mau đi đi!”
“Vâng...” Nhiếp Nhiên gật đầu, liền đi ra chỗ khác.
Làm ơn đi, cô cũng không muốn dây dưa với cái loại con gái được nuông chiều này, sẽ làm cô cảm thấy chẳng muốn ăn gì nữa mất.
Cô còn chưa đi được hai bước, lại chợt nghe thấy giọng nói của Mục Nghiên Nghiên, “Đúng rồi, cũng đừng có tới chỗ ngài Hoắc nữa, tôi sợ cái dáng vẻ nghèo nàn quê kệch của cô sẽ làm ảnh hưởng tới anh ấy mất.”
Như vậy sao được, hành động của cô còn chưa bắt đầu mà!
Mục Nghiên Nghiên thấy cô không nói gì liền sải bước trên đôi giày cao 10cm tới trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, “Sao hả, không nghe thấy tôi nói gì ư? Hay là cô thấy mình có thể đứng bên cạnh Hoắc Hoành nên trong lòng xuất hiện những mơ mộng không nên có.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không... Không phải...”
Sau khi nghe được đáp án mình muốn, Mục Nhiên Nhiên cố đè thấp giọng, nói: “Vậy thì mau cút ra chỗ khuất mắt đi! Đừng làm bẩn mắt tôi.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy cô ta nói xong tiếng cuối cùng, ánh mắt hơi tối xuống, lại nhỏ giọng đáp “vâng” rồi nhấc chân rời đi.
Nhưng cũng không biết có phải do bước quá nhanh hay không mà đụng phải góc bàn làm phát ra âm thanh rất nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.
Nhiếp Nhiên không ngừng cúi đầu xin lỗi mọi người, sau lưng lại vang lên tiếng cười nhạo đầy khinh bỉ.
Cô vội vàng ôm cái chân bị đụng phải, tránh sang một bên.
Mục Nghiên Nghiên nhìn thấy đứa con gái xấu xí kia bị xấu mặt trước mặt người khác thì cười trào phúng, sau đó định xoay người đi.
Ai ngờ cô ta mới đi chưa được mấy bước liền cảm thấy làn váy sau lưng mình căng lên.
“Choang...”
“Á...”
Lập tức, trong sảnh lớn vang lên tiếng hét chói tai.