Quá đáng ư?
Hoắc Hoành khẽ nhướng mày, hình như anh ta mới là người bị ám sát mà?
Sao lại nói anh ta là người quá đáng vậy?
Trong nụ cười ôn hòa của Hoắc Hoành hiện lên tia châm biếm, nhưng giọng nói của anh ta vẫn không thay đổi, vẫn kính cẩn nghe theo như cũ, “Con biết.” Anh ta vặn tay nắm cửa, đẩy xe lăn ra ngoài
Giữa hành lang sâu thẳm mà rộng rãi, Hoắc Hoành tự đẩy xe lăn, chậm rãi đi về phòng mình, không ngờ ở chỗ khúc quanh lại gặp Hoắc Mân đang đi tới
Hoắc Mân nhìn thấy anh ta liền nở nụ cười lạnh, “Nghe nói Nhị thiếu gia nhà chúng ta đánh chết anh em của ba à? Quả đúng là lòng dạ độc ác.”
Hoắc Hoành ngừng lại, thần sắc bình thường, “Tôi chỉ làm việc3tuân theo quy củ của công ty thôi.”
“Với cái kiểu tuân theo quy tắc này của Nhị thiểu, tao nghĩ cây súng này sớm muộn gì cũng hướng về phía tao mà thôi.” Hai tay Hoắc Mân khoanh trước ngực, đứng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt hắn không thèm che giấu sự lạnh lùng và tức giận
Hoắc Hoành ngẩng đầu, khẽ cười, “Sao anh Cả lại nghĩ như vậy chứ, tôi và anh là anh em ruột, sao người trong nhà lại hại người nhà mình được chứ?” “Anh em ruột ư? Tao và mày chỉ là anh em cùng cha khác mẹ thổi
Chú Tư của tao là anh em vào sinh ra tử với ba, tình cảm còn thân thiết hơn cả anh em1ruột thịt, ngay cả tình cảm cỡ này mà mày cũng dám nổ súng thì tao tính là cái gì chứ?” Vốn dĩ Hoắc Mân muốn thầm mỉa mai chuyện Hoắc Hoành là con riêng, nhưng lại không ngờ sau khi nghe thấy bốn chữ “cùng cha khác mẹ”, Hoắc Hoành chỉ nhếch mép cười quỷ dị, “Sẽ không đâu, anh Cả cứ yên tâm.” Khi nhìn thấy nụ cười của Hoắc Hoành, không hiểu sao trong lòng Hoắc Mân lại hốt hoảng, chỉ bỏ lại một câu, “Tốt nhất là như vậy.” Rồi đi thẳng tới thư phòng
Hoắc Hoành nhìn về phía cửa thư phòng, nụ cười trên khóe môi lại càng thâm thúy.
Trong thư phòng
Hoắc Mân vừa đóng cửa lại đã không nhịn được mà8bước tới trước mặt Hoắc Khải Lãng, cau mày chất vấn: “Ba, sao lại cứ thể để em trai đi vậy chứ?” Hoắc Hoành giết chết người anh em của ba hắn mà vẫn bình an vô sự, ung dung đi ra ngoài, ba hắn tức quá nên choáng váng rồi sao? Theo lý thuyết, chắc chắn phải dùng gia pháp để xử lý nó mới đúng chứ!
“Vậy con muốn xử lý nó thế nào? Dùng gia pháp xử trí nó sao?” Hoắc Khải Lãng ngồi tại chỗ, ngẩng đầu liếc nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia lạnh như băng, “A Mấn, con đừng cho là ta không biết con nghĩ gì, ta chưa già đến mức hồ đồ đâu.”
Hoắc Khải Lãng cao giọng, âm9lượng không lớn, nhưng từng từ, từng chữ lại giống như mũi dao đâm vào lòng hắn, ánh mắt hắn hơi tránh né, nói: “Con..
con..
Ba, ba nói thể là thế nào, con có thể nghĩ gì được chứ?” “Con nói năng lạnh nhạt với A Hoành, ta không quan tâm, nhưng dám làm những trò mờ ám ảnh hưởng tới công ty ở dưới mắt ta thì ta sẽ không bỏ qua cho con.”
Lời nói mạnh mẽ, cứng rắn của ông ta nhất thời khiến Hoắc Mân ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt hắn trở nên khó coi, hỏi: “Có phải A Hổ đã nói gì với ba không?” Hoắc Khải Lãng thấy hắn không những không nhận sai mà còn thản nhiên đổ trách nhiệm lên7người A Hổ thì lạnh lùng nhìn hắn: “A Hổ? Con nghĩ rằng ta chỉ có A Hổ sao?” Đúng vậy, cả công ty đều do ông ta gây dựng nên, bất cứ ai trong công ty cũng có thể trở thành “A Hổ” thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ n
“Ta cho con quản lý công ty không có nghĩa là đã giao toàn bộ quyền chèo lái cho con!” Ngoài cửa sổ, từng tảng lớn mây màu xám tụ lại thành những tầng mây nặng nề, khiến trong phòng lại tối thêm mấy phần
Dưới ánh sáng u ám ấy, gương mặt Hoắc Khải Lãng trở nên lạnh như băng, giống như tượng điêu khắc, “Con là con ta, nhưng nó cũng vậy! Tốt nhất là con có thể tự hiểu!”
Có ý gì?
Lời này của ông già là đang thiên vị Hoắc Hoành sao? Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy ông già mình quang minh chính đại thừa nhận Hoắc Hoành là con trai!
------oOo------